KHÔNG TRANH CÃI KHI KHÔNG CÙNG HỆ GIÁ TRỊ
Sáng nay nhiều anh chị inbox cho tôi nội dung anh Hoàng Linh (Báo Tuổi Trẻ) viết là “10 người mất mạng sau cơn mưa... là kiểu đùa vô văn hoá”. Ai cũng tỏ ra sốt ruột và lo lắng cho tôi vì sợ tôi bị mất văn hoá.
Tôi lại bật cười.
Có một sự thật không thể thay đổi rằng, mỗi người có một hệ giá trị khác nhau. Mà nguyên tắc là khi không cùng hệ giá trị thì chỉ nên tôn trọng như tôn trọng sự khác biệt, tuyệt đối không nên tranh luận. Bởi đã khác hệ giá trị rồi thì tranh luận đến chết cũng không thống nhất được ai đúng ai sai.
Đại gia đình tôi ở quê, hầu như đàn ông trong nhà đều mê bóng đá, chỉ có cậu Năm không mê. Khi cả nhà tập trung luộc bắp coi một trận World Cup, cậu Năm ghé 5 phút và chán nản bỏ đi, bảo “mấy chục thằng tranh nhau quả bóng, sao không mua mỗi đứa một quả”. Tôi không thể nói với cậu rằng bóng đá hay lắm, nó hay vầy hay vầy, vì tranh cãi là vô ích.
Một người bạn của tôi ngạc nhiên khi thấy tôi có thể thức thâu đêm coi trực tiếp một trận quần vợt 4 tiếng đồng hồ. Bảo “có trái bóng nhỏ đánh qua đánh lại, có gì hay mà coi say mê vậy”. Tôi không thể ngồi tranh cãi rằng nó hay lắm, nó hay vầy hay vầy. Vì nói cũng vô ích.
Hai năm gần đây, bạn tôi chuyển qua chơi golf. Vợ anh ấy cằn nhằn, bảo đó là trò cuốc đất vô bổ và rửng mỡ. Bạn tôi không có cách nào giải thích cho vợ hiểu và tin rằng môn golf nó thú vị thế nào.
Tương tự, con người có nhiều tính cách và nhiều hệ giá trị khác nhau để theo đuổi và hạnh phúc với nó. Có những người hài hước và có những người không hài hước. Lại có những người hài hước kiểu này nhưng cũng có những người hài hước kiểu khác.
Stt tối qua tôi viết (Hơn 10 người mất mạng sau cơn mưa tại TP.HCM...) là một trò đùa câu chữ. Thời điểm này, trong 404 biểu tượng cảm xúc mà người đọc gửi đến, có đến 251 biểu tượng ha ha, tức là họ thấy hài hước và vui vẻ, 117 biểu tượng thích, 3 biểu tượng thả tim, 5 biểu tượng phẫn nộ. Điều này thể hiện, đa số người đọc cảm thấy nó vui vẻ. Nếu anh Hoàng Linh bảo tôi vô văn hoá thì xin chia buồn với 251 người đã thả ha ha, vì các anh chị cũng vô văn hoá như Trần Triều rồi 😅.
Hôm qua, có anh Lê Đức Dục (Báo Tuổi Trẻ) và anh Đức Hiển (Báo Pháp Luật) dẫn stt của tôi về trang của mình, sau đó các page khác dẫn về khiến lượng người tiếp cận nội dung này rất đông.
Theo quan điểm chủ quan của tôi, anh Hoàng Linh không phải là người hài hước hoặc hài hước theo một cách rất khác với tôi. Đọc các bài viết của anh Linh thì không thấy hài hước nhiều.
Vậy tôi mạnh dạn cho rằng, tôi và anh Linh không cùng hệ giá trị với nhau. Tôi theo đuổi phong cách hài hước và cảm thấy hạnh phúc với bạn đọc riêng của mình- những người cùng hệ giá trị với tôi, có thể dễ dàng hiểu và đồng cảm cách viết của tôi.
Còn anh Linh có một hệ giá trị khác mà tôi cũng khó mà hiểu được. Cũng như anh Linh khó mà hiểu được tôi. Tôi không có cách nào giải thích được sự hài hước của mình khi anh Linh cảm thấy nó không hài hước.
Quan điểm của tôi trong việc này là:
-Tôn trọng quan điểm riêng của anh Linh (cho rằng tôi vô văn hoá) và cảm ơn anh Linh đã cho tôi biết thêm một quan điểm mới.
- Có văn hoá là có văn hoá mà không có văn hoá là không có văn hoá. Nếu đang có văn hoá mà anh Linh bảo vô văn hoá thì vẫn là có văn hoá, vì văn hoá là một giá trị, không thể bị mất đi vì một lời người khác nói.
- Tôi không tranh luận với anh Linh là việc đùa của tôi có văn hoá hay vô văn hoá, vì hệ giá trị khác nhau thì tuyệt đối không tranh cãi.
Cuối cùng, tôi rất hạnh phúc khi khiến ít nhất 251 người cười (hiển thị trên FB của tôi) và tin rằng mình không vô văn hoá. Các bạn thân mến của tôi đừng lo lắng nhé. Cuộc sống là vậy, luôn có sự khác biệt, có người này người kia. Quan trọng nhất là được làm điều mình thích mà không phương hại đến ai.
Nhà báo Trần Triều
Sáng nay nhiều anh chị inbox cho tôi nội dung anh Hoàng Linh (Báo Tuổi Trẻ) viết là “10 người mất mạng sau cơn mưa... là kiểu đùa vô văn hoá”. Ai cũng tỏ ra sốt ruột và lo lắng cho tôi vì sợ tôi bị mất văn hoá.
Tôi lại bật cười.
Có một sự thật không thể thay đổi rằng, mỗi người có một hệ giá trị khác nhau. Mà nguyên tắc là khi không cùng hệ giá trị thì chỉ nên tôn trọng như tôn trọng sự khác biệt, tuyệt đối không nên tranh luận. Bởi đã khác hệ giá trị rồi thì tranh luận đến chết cũng không thống nhất được ai đúng ai sai.
Đại gia đình tôi ở quê, hầu như đàn ông trong nhà đều mê bóng đá, chỉ có cậu Năm không mê. Khi cả nhà tập trung luộc bắp coi một trận World Cup, cậu Năm ghé 5 phút và chán nản bỏ đi, bảo “mấy chục thằng tranh nhau quả bóng, sao không mua mỗi đứa một quả”. Tôi không thể nói với cậu rằng bóng đá hay lắm, nó hay vầy hay vầy, vì tranh cãi là vô ích.
Một người bạn của tôi ngạc nhiên khi thấy tôi có thể thức thâu đêm coi trực tiếp một trận quần vợt 4 tiếng đồng hồ. Bảo “có trái bóng nhỏ đánh qua đánh lại, có gì hay mà coi say mê vậy”. Tôi không thể ngồi tranh cãi rằng nó hay lắm, nó hay vầy hay vầy. Vì nói cũng vô ích.
Hai năm gần đây, bạn tôi chuyển qua chơi golf. Vợ anh ấy cằn nhằn, bảo đó là trò cuốc đất vô bổ và rửng mỡ. Bạn tôi không có cách nào giải thích cho vợ hiểu và tin rằng môn golf nó thú vị thế nào.
Tương tự, con người có nhiều tính cách và nhiều hệ giá trị khác nhau để theo đuổi và hạnh phúc với nó. Có những người hài hước và có những người không hài hước. Lại có những người hài hước kiểu này nhưng cũng có những người hài hước kiểu khác.
Stt tối qua tôi viết (Hơn 10 người mất mạng sau cơn mưa tại TP.HCM...) là một trò đùa câu chữ. Thời điểm này, trong 404 biểu tượng cảm xúc mà người đọc gửi đến, có đến 251 biểu tượng ha ha, tức là họ thấy hài hước và vui vẻ, 117 biểu tượng thích, 3 biểu tượng thả tim, 5 biểu tượng phẫn nộ. Điều này thể hiện, đa số người đọc cảm thấy nó vui vẻ. Nếu anh Hoàng Linh bảo tôi vô văn hoá thì xin chia buồn với 251 người đã thả ha ha, vì các anh chị cũng vô văn hoá như Trần Triều rồi 😅.
Hôm qua, có anh Lê Đức Dục (Báo Tuổi Trẻ) và anh Đức Hiển (Báo Pháp Luật) dẫn stt của tôi về trang của mình, sau đó các page khác dẫn về khiến lượng người tiếp cận nội dung này rất đông.
Theo quan điểm chủ quan của tôi, anh Hoàng Linh không phải là người hài hước hoặc hài hước theo một cách rất khác với tôi. Đọc các bài viết của anh Linh thì không thấy hài hước nhiều.
Vậy tôi mạnh dạn cho rằng, tôi và anh Linh không cùng hệ giá trị với nhau. Tôi theo đuổi phong cách hài hước và cảm thấy hạnh phúc với bạn đọc riêng của mình- những người cùng hệ giá trị với tôi, có thể dễ dàng hiểu và đồng cảm cách viết của tôi.
Còn anh Linh có một hệ giá trị khác mà tôi cũng khó mà hiểu được. Cũng như anh Linh khó mà hiểu được tôi. Tôi không có cách nào giải thích được sự hài hước của mình khi anh Linh cảm thấy nó không hài hước.
Quan điểm của tôi trong việc này là:
-Tôn trọng quan điểm riêng của anh Linh (cho rằng tôi vô văn hoá) và cảm ơn anh Linh đã cho tôi biết thêm một quan điểm mới.
- Có văn hoá là có văn hoá mà không có văn hoá là không có văn hoá. Nếu đang có văn hoá mà anh Linh bảo vô văn hoá thì vẫn là có văn hoá, vì văn hoá là một giá trị, không thể bị mất đi vì một lời người khác nói.
- Tôi không tranh luận với anh Linh là việc đùa của tôi có văn hoá hay vô văn hoá, vì hệ giá trị khác nhau thì tuyệt đối không tranh cãi.
Cuối cùng, tôi rất hạnh phúc khi khiến ít nhất 251 người cười (hiển thị trên FB của tôi) và tin rằng mình không vô văn hoá. Các bạn thân mến của tôi đừng lo lắng nhé. Cuộc sống là vậy, luôn có sự khác biệt, có người này người kia. Quan trọng nhất là được làm điều mình thích mà không phương hại đến ai.
Nhà báo Trần Triều
0 comments:
Đăng nhận xét