Thứ Hai, 30 tháng 8, 2021

 




=> Hàng chục nghìn video dạy làm giàu? Hàng chục triệu người xem, người học tại sao chẵn mấy ai giàu có từ những bài học, video đó? Trong khi có một người giàu chắc chắn nhất là người thu được lợi nhuận từ đám đông. Tại sao lại như vậy?


=> Đó là vì công thức làm giàu đó có hai loại. Công thức cơ học và công thức tư duy. Sự ngộ nhận của nhân loại này xem nó là là “Trọng Yếu” thật chất chúng chỉ chiếm dưới 4% của làm giàu. BẢN THÂN NGƯỜI DẠY LUÔN NHẤN MẠNH NÓ BẰNG TIỂU XẢO NGÔN NGỮ.


=> Trong ngành Cổ Phiếu của chúng ta. Chỉ có cách làm giàu duy nhất là chọn người làm giàu giỏi nhất trên TTCK trong một khoản thời gian nhất định rồi đi theo họ, bằng cách gì?. Vậy làm thế nào để chọn ra được case study ưu Tú nhất đó là việc của người thầy. Tôi không phải là người thầy của các bạn nhưng việc này là việc tôi cần dẫn lối cho các bạn. Vậy chúng chiếm 96%, người thầy của các bạn có sở trường đó? Chắc chứ? Vậy tại sao họ kiếm tiền từ bạn? mà không kiếm tiền từ cổ phiếu? TÔI GỌI ĐÓ LÀ NGHỊCH LÝ CỦA LÀM GIÀU. 


=> Tội ác của người các bạn gọi là thầy đó, dẫn lối vào tắm tối cả cuộc đời bạn, gia đình bạn tan nát. Phá hủy hoại cả một thế hệ từ trang giấy trắng. Tại sao tôi không làm như họ? Vậy cách thức của tôi là gì? Đó là một đẳng cấp khác biệt của tư duy sáng tạo. 


Khi tôi dẫn lối các bạn làm giàu, tôi bao phủ các bạn mạnh mẽ ở 96% đó, xây dựng từ tư duy cho đến thực hành, để chọn ra những người làm giàu xuất sắc trên TTCK bằng một tầm soát cao ngút trời. 


TỪ KẾT QUẢ TRUYỀN ĐẠT ĐÓ ĐẾN LƯỢT BẠN ỨNG DỤNG. RỒI PHẢN HỒI LẠI CHO TÔI. Đó là một cách đo lường người dẫn lối có hiệu quả hay không? Sự tương tác ngược mới là phẩm chất danh giá của tôi. 


Kết quả là chính các bạn tầm soát ra những phẩm chất tuyệt vời của CP mà do công sức các bạn thực hành mà có. Tác động ngược này làm tôi đã mua vào 7cp các bạn tầm soát và đang lãi 7 tỷ đồng. Trong khi VNI từ 1380 xuống 1.300. ĐÓ LÀ Đẳng cấp của người dẫn đường làm giàu cao ngút trời. 


Tôi có lòng tin rất lớn, trên chỉ là điểm khởi đầu, sớm hay muộn gì các bạn cũng tầm soát ra CP mà ở đó tôi sẽ kiếm hàng triệu đô La. 


Và… đây là cách tư duy của tôi. Bây giờ mới nói cho các bạn biết. Không hoặc đừng bao giờ xem 4% là trọng yếu. Sự vi diệu của nó còn tiếp diễn cho đến cuối cuộc đời này, hàng chục năm sau như vậy. 


Note: Tôi nói vấn đề này ra không phải để khoe đâu các bạn, đó là một lối tư duy cần phải có để VN chúng ta lên cường quốc trong 30 năm nữa các bạn. Cơ đồ đất nước ở đó…Không tổ chim mà tổ chim đó là thứ thép nói lên tư duy của các bạn. 


Hãy chia sẻ và like, thanks all, NGÀY CUỐI TUẦN AN LÀNH

Thứ Sáu, 27 tháng 8, 2021

 Nhà đầu tư huyền hoại Warren Buffet từng nổi tiếng với câu nói: Nguyên tắc thứ nhất, đừng bao giờ để mất tiền. Nguyên tắc thứ hai, đừng bao giờ quên nguyên tắc thứ nhất. Tuy nhiên làm thế nào để không mất tiền, làm thế nào để mất ít tiền nhất có thể khi đã lỡ 'bước đi sai' trong đầu tư? Câu chuyện về con gà tây và bài học cắt lỗ sau đây sẽ cho bạn câu trả lời thỏa đáng!


Câu chuyện dưới đây được kể lại bởi Fred C.Kelly, tác giả nhiều cuốn sách hữu ích cho các nhà đầu tư chứng khoán, trong đó có cuốn “Why You Win or Lose (Lý do bạn thành công hay thất bại)”.

Một cậu bé đang đi đường bỗng bắt gặp ông lão đang tìm cách bắt lũ gà tây hoang. Ông ta có một cái bẫy gà tây, là một thiết bị thô sơ gồm một cái hộp lớn có cửa gắn bản lề ở trên đỉnh.

Cánh cửa này được giữ mở lên bằng một thanh chống có cột đoạn dây nối dài khoảng hơn 30 mét về phía sau tới chỗ người đặt bẫy. Một ít hạt bắp được rãi dọc trên đường để nhử lũ gà tây vào bẫy. Sau khi đã vào trong chiếc hộp, lũ gà tây sẽ phát hiện bên trong còn có nhiều bắp hơn nữa. Khi thấy có nhiều gà tây vào trong chiếc hộp, ông lão sẽ dật thanh chống ra để cánh cửa sập xuống. Một khi cánh cửa sập xuống, ông ta sẽ không mở nó lên vì sẽ làm cho số gà bên trong sợ hãi và chạy mất. Thời điểm mà người đi săn giật thanh chống là khi ông ta đã hài lòng với số gà tây đi vào bên trong bẫy.

Một ngày nọ, có 12 con gà chui vào bẫy của ông ta. Sau đó, 1 con bước ra và còn lại 11 con. Ông lão nghĩ: “Tiếc quá, phải chi mình giật sợi dây khi còn đủ 12 con trong đó. Thôi mình chờ thêm một chút, có thể con kia sẽ quay trở lại vào trong”.

Trong khi ông ta chờ đợi con gà tây thứ 12 đi vào lại bên trong, thêm 2 con nữa bước ra khỏi bẫy. “Đáng lẽ ra mình nên biết hài lòng với 11 con. Thôi, giờ chỉ cần 1 con bước vào lại bên trong là mình sẽ giật bẫy”, ông lão nghĩ.

Nhưng lại thêm 3 con gà tây đi ra khỏi bẫy trong khi ông ta chờ đợi. Từng có 12 con gà chui vào bẫy, giờ chỉ còn 8 con.

Thế nhưng, ông ta vẫn chưa từ bỏ hy vọng sẽ có một vài con gà quay trở lại bên trong chiếc bẫy. Đến khi chỉ có duy nhất 1 con trong chiếc bẫy, ông ta tự nhủ: “Mình sẽ đợi tới khi nào nó đi ra hoặc một con khác bước vào, rồi mình sẽ về”.

Nhưng con gà tây cuối cùng bước ra khỏi bẫy và chạy theo đàn. Ông lão trắng tay ra về.

Bài học kinh nghiệm

Thực tế chứng minh rằng trên thị trường chỉ có khoảng 5% nhà đầu tư thành công. Do vậy, không phải lúc nào mọi quyết định của bạn cũng đúng, bất kể là bạn là một nhà đầu tư mới hay là một chuyên gia đã có nhiều kinh nghiệm.

Đa phần tâm lý của những nhà đầu tư sẽ có điểm tương đồng với ông lão bẫy gà tây trong câu chuyện trên. Thay vì lo rằng mình sẽ trắng tay vì lũ gà ra hết khỏi bẫy thì ông lão lại mong chờ có nhiều gà tây hơn quay trở lại.

Thay vì cắt lỗ để đề phòng trường hợp giá cổ phiếu tiếp tục giảm thì nhiều nhà đầu tư vẫn quyết định gồng lỗ và hy vọng cổ phiếu tăng trở lại bất chấp mọi tín hiệu xấu.


Thứ Năm, 19 tháng 8, 2021

1. PHƯƠNG PHÁP HỌC FEYNMAN

Có một người nông dân chờ con đi học về và kể cho ông nghe những gì chúng học được ở trường. Vì vậy, anh ta cũng có thể học thêm những kiến ​​thức mới. Không ngờ, từ đó thành tích học tập của con anh lại đặc biệt xuất sắc, cuối cùng anh được nhận vào Đại học Bách Khoa.

Người nông dân này đã vô tình áp dụng phương pháp học của Feynman.

Phương pháp học này được đề xuất bởi Feynman, người đoạt giải Nobel, và được các thế hệ sau này phát triển. Điều cốt lõi là đọc nhiều thông tin trước, sau đó tìm hiểu kiến ​​thức trong đó, rồi kể kiến ​​thức này theo cách của bạn cho người chưa hiểu.

Nếu đối phương không hiểu, hãy kiểm tra xem vấn đề ở đâu, quay lại và nghiên cứu lại, sau đó nói lại cho đến khi bên kia hiểu được.

Bí mật ở đây là đầu ra.

Học tập luôn là một quá trình đầu vào. Tuy nhiên, không thể thực sự thành thạo nếu bạn chỉ chú trọng đầu vào mà không có đầu ra.

Trẻ em chỉ có thể nắm vững kiến ​​thức thông qua sự hiểu biết của chính mình và cuối cùng là đầu ra, thông qua sự trao đổi kiến thức giữa đầu vào và đầu ra, sau đó giải thích và đơn giản hóa. Lặp lại một đoạn nội dung để kiến ​​thức đã học được củng cố.

Ví dụ, học “Lịch sử”, khi đọc một đoạn tiểu sử nào đó, bạn có thể thử chuyển một đoạn nội dung sang ngôn ngữ của mình và kể cho người khác nghe.

Vì vậy, một số giáo viên hiện nay yêu cầu trẻ lặp lại những gì đã học, thực chất là áp dụng phương pháp học của Feynman.

2. PHƯƠNG PHÁP ĐỌC SQ3R

SQ3R đại diện cho năm từ: Survey (duyệt), Question (câu hỏi), Read (đọc), Recite (kể lại), Review (đánh giá)

Trước khi tìm hiểu, hãy duyệt nội dung trước, sau đó đặt câu hỏi của riêng bạn dựa trên quá trình duyệt này, nội dung nói về cái gì và vấn đề nào được giải quyết.

Sau đó, hãy dành câu hỏi này để đọc chuyên sâu. Tìm hiểu kiến thức bằng cách đọc.

Cuối cùng, đóng sách lại và tự mình lặp lại những kiến thức đã đọc được. Cuốn sách nói về điều gì? Sau đó, chúng ta gặp vấn đề gì trước tiên và cách giải quyết cuốn sách này.

Cuối cùng là ôn tập để củng cố lại kết quả học tập.

Sau năm bước này, nội dung của cuốn sách này có thể thực sự được hấp thụ hiệu quả.

3. PHƯƠNG PHÁP HỌC SIMON

Giáo sư Simon là người đoạt giải Nobel và nổi tiếng với câu nói: “Đối với một người có nền tảng nhất định, chỉ cần anh ta thực sự chịu khó làm việc, anh ta có thể thành thạo bất kỳ môn học nào trong vòng 6 tháng”.

Tốc độ này là quá kinh ngạc, làm thế nào để làm điều đó?

Đó là tập trung hỏa lực và tấn công từng chút một. Simon cho rằng có khoảng 50.000 mẩu thông tin cho một môn học, và một người mất khoảng một phút rưỡi để ghi nhớ một mẩu thông tin, do đó, mất khoảng một nghìn giờ cho 50.000 mẩu tin. 40 giờ một tuần, 6 tháng là đủ để thành thạo bất kỳ môn học nào.

Nhưng cần lưu ý rằng 6 tháng này bạn phải tập trung hoàn toàn cho môn học này. Việc học ở trường hiện nay khiến chúng ta thực sự bị phân tán, học nhiều môn cùng một lúc nên không thể tập trung vào một môn.

Đã từng có những học sinh dành 6 tháng để học toán và chỉ học toán nên điểm toán của họ được cải thiện nhanh chóng. Sau khi toán học được cải thiện, hãy chuyển sang hóa lý, v.v. Hoàn thành từng cái một sẽ đạt hiệu quả tốt hơn.

Với những lợi ích như vậy, bạn có thể tập trung vào việc học và bứt phá ở những điểm chính. Điều bất lợi là cần một thời gian ôn tập để không quên những kiến thức đã học trước khi học những thứ khác.

4. PHƯƠNG PHÁP HỌC SƠ ĐỒ TƯ DUY

Phương pháp học hot nhất hiện nay và đang được áp dụng rất nhiều. Sơ đồ tư duy được phát minh bởi Tony Buzan, người từng giúp Thái tử Charles của Anh cải thiện trí nhớ và được biết đến là cha đẻ của trí nhớ. Mọi người trên khắp thế giới đã đặt cho ông một biệt danh là Ông Brain, và ông cũng là người sáng lập Giải Vô địch Trí nhớ Thế giới và Giải Vô địch Đọc nhanh Thế giới. Đặc biệt ông đã giúp hàng ngàn người cải thiện trí nhớ.

Phương pháp lập sơ đồ tư duy do ông phát minh ra thực tế cũng giống như nguyên tắc học sâu của trí tuệ nhân tạo. Sử dụng đồ họa cho phép trẻ học kiến ​​thức với ít ví dụ nhất, sau đó sử dụng ít kiến ​​thức hơn để giải quyết vấn đề.

Năm nay, con tôi học lớp 5. Một hiện tượng dễ nhận thấy là khoảng cách giữa các con đã bắt đầu xảy ra. Năm lớp 1, lớp 2 và lớp 3 của trường tiểu học, điểm của mọi đứa trẻ đều tương đương nhau, đều đạt từ 9.5 điểm trở lên. Ở lớp thứ 4 và thứ 5, khoảng cách điểm số giữa các con từ 7 đến 8 điểm, thậm chí có thể cách nhau đến 10 điểm. Tại sao thế này?

Phải chăng có một số trẻ thông minh và một số trẻ không thông minh? Câu trả lời là Không.

Đó là bởi vì giai đoạn học tập đã thay đổi. Các lớp 1 và lớp 2 của trường tiểu học sử dụng trí nhớ thực tế để học. Làm thế nào để viết từ này, 3 + 5 bằng bao nhiêu, làm thế nào để nói buổi sáng tốt trong tiếng Anh. Tụi trẻ có thể học được thông qua trí nhớ. Nhưng đến lớp 3, lớp 4 thì mức độ tiếp thu đã thay đổi, lúc này chỉ dựa vào trí nhớ là chưa đủ, phải cần tư duy logic để giải bài toán.

Học là gì? Học không chỉ là học thuộc lòng mà còn phải phân tích những điều đã học thuộc lòng, phân loại chúng ra, tìm ra những điểm kiến ​​thức trọng tâm rồi áp dụng. Quá trình này được gọi là học tập.

Nhiều trẻ vẫn đang ở giai đoạn trí nhớ, nên có thể không theo kịp và kết quả là điểm số cứ tụt dần đều.

Vì vậy, khi trẻ còn nhỏ nên trau dồi phương pháp học chứ không phải phương pháp ghi nhớ. Học trước hết phải nắm rõ vấn đề cần giải quyết là gì và đáp án là gì? Thay vì chỉ ghi nhớ các điểm kiến ​​thức.

Học văn cũng vậy.

Hiện nay có rất nhiều đứa trẻ như vậy thuộc lòng tác phẩm văn học, thậm chí còn bàn luận sôi nổi về các vấn đề liên quan, tuy nhiên kết quả bài thi cho thấy chúng đang bị hổng kiến thức cực lớn, chỉ cứ thuộc lòng tác phẩm văn học là đủ mà còn phải hiểu ý nghĩa, hiểu hoàn cảnh sáng tác của các tác phẩm đó, biết ý nghĩa của chúng, tìm được điểm mấu chốt trong đề thi và triển khai các ý.

Một bài luận đơn giản có thể có các dạng câu hỏi phong phú và đa dạng, một số người dù đã chuẩn bị đầy đủ nhưng họ thường mất cảnh giác khi gặp những câu hỏi đột ngột, chủ yếu là do họ thường ít luyện tập.

Điều này cũng đúng đối với trẻ em trong học tập và thi cử hàng ngày, chỉ bằng cách thường xuyên luyện đọc các tác phẩm văn học, các em có thể giải quyết các đề kiểm tra đọc hiểu khác nhau tốt hơn.

Ban đầu, sơ đồ tư duy được sử dụng để giúp “học sinh khó khăn trong học tập” vượt qua những trở ngại trong học tập, sau đó được sử dụng trong lĩnh vực giáo dục, được coi là công cụ giúp cải thiện trí nhớ, ghi chép, sắp xếp các điểm kiến ​​thức nhằm nâng cao khả năng học tập và hiệu ứng. Sau đó nó được sử dụng rộng rãi trong tất cả lĩnh vực và độ tuổi.

Nếu hay hãy chia sẻ và mời bạn bè nhé!

 Bài viết cách đây cũng khá lâu rồi, đăng lại cho các bác trong cộng đồng tranh luận về quan điểm của những người không ưa BĐS.



𝐒ự 𝐧𝐠𝐮𝐲 𝐡𝐢ể𝐦 𝐜ủ𝐚 𝐧ề𝐧 𝐤𝐢𝐧𝐡 𝐭ế 𝐝ự𝐚 𝐯à𝐨 𝐁ấ𝐭 Độ𝐧𝐠 𝐒ả𝐧


Lịch sử phát triển của các nước giàu có hoặc đã từng giàu có trong vòng 300 năm gần đây ta đều thấy một quy trình phổ biến đó là: Cách mạng công nghiệp, giao thông vận tải - thương mại dịch vụ (bao gồm cả ngoại thương và xâm lược thuộc địa để mở rộng thị trường) - tài chính, ngân hàng - công nghệ. Những nước giàu mới nổi như Nhật Bản, Trung Quốc, Hàn Quốc thì đi lên nhờ lắp ráp, gia công, chế biến cho các nước tư bản phương Tây, rồi dựa vào nền tảng đó để học tập rồi quay sang nghiên cứu, phát triển công nghiệp ô tô, điện tử, cơ khí để xuất khẩu. Không có phát triển bất động sản trong quy trình đó. Danh sách các tỷ phú giàu nhất ở các nước đó đều có số lượng rất khiêm tốn các đại gia bất động sản, kể cả khi họ mới bắt đầu phát triển.


Thực ra bất động sản chỉ là đòn bẩy để kích thích phát triển kinh tế, tức là có tác dụng gián tiếp, kích cầu cho sự phát triển. Duy có nền kinh tế nước Đức phát xít lại có sự phát triển khá đặc biệt, dựa vào sự can thiệp của nhà nước theo trường phái Keynes


Hitler đã cho xây dựng ồ ạt cơ sở hạ tầng như đường cao tốc và các khu công nghiệp để giải quyết việc làm và kích thích phát triển kinh tế. Vì vậy, chỉ trong thời điểm từ những năm 1930 đến đầu những năm 1940, nước Đức phát xít đã có tốc độ phát triển chóng mặt một phần dựa vào bất động sản. Như vậy, ngành bất động sản, đúng hơn là ngành xây dựng, chỉ có tác dụng trực tiếp để phát triển kinh tế khi đầu tư vào cơ sở hạ tầng như đường cao tốc, cảng biển, nhà máy điện, khu công nghiệp, cao ốc văn phòng. Bất động sản nghỉ dưỡng như resort, khách sạn cũng có tác dụng kích thích phát triển ngành dịch vụ du lịch. Còn bất động sản nhà ở chủ yếu chỉ để kích cầu phát triển kinh tế. Người dân muốn có nhà ở thì phải chịu khó cày tiền để mua. Có nhà rồi thì yên tâm công tác, góp phần phát triển kinh tế. Thực tế đa số đại gia bất động sản Việt Nam đều giàu nhờ bất động sản nhà ở, một phần là bất động sản nghỉ dưỡng, văn phòng, tức là góp phần khá mờ nhạt vào sự phát triển của nền kinh tế.


Ngành bất động sản mà các đại gia Việt Nam đang tham gia và kiếm tiền chủ yếu là chung cư, văn phòng, khách sạn, resort nhưng lại không tạo ra của cải vật chất như các ngành sản xuất công nghiệp hay nông nghiệp và gần như không thu được ngoại tệ. (gần đây Việt Nam mới cho Việt kiều mua nhà ở Việt Nam) Ngoài khả năng kích thích gián tiếp sự tăng trường kinh tế nêu trên, thì ngành bất động sản chỉ kích thích thêm sự phát triển của công nghiệp vật liệu sản xuất. Tuy nhiên, điều đáng buồn là trừ xi măng và gạch, cát (là các sản phẩm áp dụng trình độ công nghiệp thấp và rẻ tiền) ra thì hầu hết các vật liệu xây dựng đều phải nhập khẩu hoặc nhập khẩu nguyên vật liệu, dây chuyền công nghệ. Như vậy ngành bất động sản còn góp phần làm suy kiệt nền kinh tế, khi có bao nhiều tiền phải đổ dồn vào mua bất động sản với giá quá cao so với thu nhập.


Các "đại gia" bất động sản Việt Nam chủ yếu làm giàu nhờ sự chênh lệch địa tô khi thu hồi đất giá rẻ của dân rồi đầu tư xây dựng và bán với giá cao gấp vài chục lần. Các công ty xây dựng và bất động sản của Việt Nam hầu như không có sức cạnh tranh quốc tế để đầu tư ra nước ngoài, cùng lắm chỉ đầu tư loanh quanh Lào, Campuchia và Myanmar là hết vị. Nói cách khác cho nó vuông, là "đại gia" bất động sản Việt Nam gom tiền của dân Việt Nam, lấy đất của người nghèo để bán cho người giàu. (có 2 tỷ để mua nhà thì không còn nghèo nữa rồi) Đầu tư bất động sản thì phải có sự gắn bó mật thiết với chính quyền. (để thu hồi đất và làm các thủ tục về xây dựng) 


Giá bất động sản tăng thì nhà nước cũng có lợi vì thu được nhiều thuế nhưng là điều cực kỳ bất lợi cho nền kinh tế, bởi vì nó làm gia tăng chi phí các mặt hàng, vì ngành nào cũng cần nhà xưởng, kho bãi, văn phòng phải mua hay thuê. Giá đất tăng kéo theo giá làm đường cũng tăng do tiền đền bù cao, dẫn đến không thể phát triển hạ tầng được.


Nhiều người nhìn vào sự phát triển của bất động sản lại nhầm tưởng là sự phát triển kinh tế. Thực ra đó chỉ là vẻ bề ngoài, đống nhà cửa các bạn thấy hoàn toàn có thể chỉ là tiền đi vay nước ngoài. Bởi vì các ngành sản xuất ra của cải vật chất của Việt Nam có phát triển đâu? Vậy lấy tiền ở đâu để đầu tư bất động sản khi chính nó lại không thu hút được nguồn ngoại tệ đáng kể?


Như vậy bất động sản không bao giờ được coi là đầu tàu phát triển kinh tế mà chỉ là đòn bẩy và là hệ quả của phát triển kinh tế. Bạn phải kiếm được tiền thì mới có thể xây hay mua nhà to đẹp đắt tiền. Bạn muốn phát triển du lịch, dịch vụ nghỉ dưỡng thì chất lượng dịch vụ mới quyết định, chứ không phải là bất động sản nghỉ dưỡng. Kinh tế phát triển mới kéo theo nhu cầu thuê cao ốc văn phòng chứ không phải ngược lại. Thực tế những người giàu nhanh trong mấy năm qua hầu như là do mua đi bán lại bất động sản chứ không sản xuất ra cái gì cả. Nếu toàn bộ ngành kinh tế đều như vậy thì quá nguy hiểm. Việt Nam cũng đang như vậy. Thế mà mấy năm nay, rất nhiều người hí hửng khi Việt Nam có nhiều đại gia bất động sản, cứ tưởng Việt Nam sắp "hóa rồng" đến nơi. Họ ca ngợi các đại gia bất động sản như các vị thánh, là tấm gương sáng cho toàn dân noi theo làm giàu. Thử hỏi, ai ai cũng làm giàu nhờ bất động sản thì lấy tiền ở đâu để người ta mua nhà khi không có năng lực sản xuất, xuất khẩu để ra tiền? Người ta ngụy biện là cần dùng bất động sản để tích lũy tài sản rồi trở thành tư bản tài chính! Thực ra, tài chính ngân hàng là anh em sinh đôi với bất động sản, là tác nhân chính của nền kinh tế bong bóng. Nếu cái này sụp đổ thì cái kia chết theo, vì cả hai đều không dựa trên nền tảng sản xuất hay xuất khẩu. Cái gọi là tài chính lấy từ bất động sản về bản chất chỉ là tiền đi vay nước ngoài rồi tự thổi giá đất.


Thế nhưng, lại có nhiều người bị "lệch lạc" về tư tưởng, chê bai người Việt thích đi tắt đón đầu, phải tích lũy tư bản từ bất động sản rồi mới phát triển công nghệ, tài chính được. Nhưng thực ra, làm giàu nhờ bất động sản mới chính là đi tắt đón đầu, làm giàu "xổi", làm kinh tế kiểu hớt váng, bong bóng, rất nguy hiểm cho nền kinh tế nếu lạm dụng.


Cơn cuồng dại bất động sản đã tạo ra nhiều hệ lụy về kinh tế xã hội. Hầu hết các vụ vỡ nợ, trốn nợ, phá sản, nợ xấu ngân hàng đều dính đến bất động sản. Nhưng các đại gia bất động sản cũng như người dân chẳng có tội gì cả. Bởi vì cứ chỗ nào kiếm tiền nhanh mà không vi phạm pháp luật thì người ta làm thôi. Lỗi ở đây là cách điều hành kinh tế vĩ mô, dung túng cho sự phát triển bong bóng của ngành bất động sản.

Tác giả: Dương Quốc Chính

Thứ Bảy, 7 tháng 8, 2021

 “Dối Trá chào hỏi Sự Thật và nói :


- Hôm nay là ngày đẹp trời.


Sự Thật ngó nhìn xung quanh, nhìn lên bầu trời, thực sự là ngày đẹp trời. Họ đi cùng nhau một lúc cho đến khi tới bên một giếng to đầy nước. Dối Trá thò tay xuống nước và quay sang nói với Sự Thật:


- Nước sạch và ấm, nếu bạn muốn thì chúng ta cùng nhau bơi?

Sự Thật lại thấy nghi ngờ bèn nhúng tay vào nước và thấy nước thật sự dễ chịu. Cả hai cùng bơi lội một lúc, đột nhiên Dối Trá chạy lên khỏi giếng, lấy quần áo của Sự Thật và biến mất.


Sự Thật tức giận, trần truồng trèo lên khỏi giếng, chạy khắp nơi tìm kiếm Dối Trá để lấy lại quần áo của mình. Mọi người thấy Sự Thật trần truồng thì liền nhìn tránh sang hướng khác vì ngượng ngùng hoặc tức giận. Sự Thật tội nghiệp thấy xấu hổ bèn quay lại giếng và náu mình ở đó mãi mãi.


Kể từ đó, Dối Trá đi khắp thế giới, khoác áo như Sự Thật, đáp ứng nhu cầu của thế giới, và không một ai muốn nhìn thấy Sự Thật trần trụi.”


Kết 


“Sự thật, giống như ánh sáng, làm người ta chói mắt. Sự giả dối thì ngược lại, là màu sắc rất tươi đẹp bao trùm lên mọi vật”. 


Cuộc sống, thường ta thích màu sắc tươi đẹp hơn ánh sáng chói mắt, Ví dụ, có nhiều có nhiều người hâm mộ yêu thích một diễn viên/ca sĩ nào đó chỉ bởi màu sắc mà không phải là ánh sáng .