Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2014


Xin chào các bạn, mình muốn viết một bài về bản thân và tâm trạng rối ren của mình. Thật sự rất đau khổ khi gặp dự án của một công ty bán hàng đa cấp. Mình biết dự án này cách đây 7 tháng. Ban đầu mình nghe một người bạn nói và khuyên mình nên làm vì nó thay đổi được số phận. Một tháng có thể thu nhập lên đến vài ngàn đô, và chỉ từ 3 đến 5 năm là kết thúc cuộc đời làm kinh tế. Thực ra mình không tin và không muốn nghe, vì xưa giờ đa cấp đã quá nổi tiếng là lừa đảo.

Những lúc mình nói vậy, bạn mình bảo: "Nếu nói đa cấp lừa đảo, vậy tớ đi". Đó là câu hỏi rất thông minh của công ty khi đào tạo nhân viên của họ. Ai cũng vậy, vì họ biết chúng ta không thể nói theo cách của chúng ta để chứng minh được.


Và rồi hai tháng sau, người bạn đó quay lại, mặc đồ vest, mang giày bóng loáng và đưa những tấm hình đi Thái Lan về, chụp hình với những siêu xe. Bạn ấy nói hai tháng nữa bạn ấy được đi Tây Ban Nha, do công ty tài trợ. Thu nhập của bạn ấy hiện tại khoảng hơn 18triệu/tháng.

Mình quá kinh ngạc, cũng bắt đầu tin vì nhìn bạn ấy bây giờ rất bảnh, ăn nói lưu loát, bề ngoài thì rất bóng loáng. Mình bắt đầu tìm hiểu, lần đầu tiên ở một buổi hội thảo tại khách sạn, lúc đó bạn ấy cảm thấy chưa đủ thuyết phục với mình. Bạn ấy nói mình thu xếp đi Sài Gòn thì tham dự buổi lớn hơn, quy mô hơn. Mình cũng đi, vì mình nghĩ nếu là cơ hội, mình không muốn bỏ lỡ nó và mình tiếp tục thấy rung động.

Khi vào hội trường, mình được nghe nào là bác sĩ lên chia sẻ (mà sau này nghe kỹ mới nghĩ họ chỉ nói bác sĩ chứ khống nói ở bệnh viện nào). Rồi đủ thứ hết, mọi người ngồi dưới nghe nói Yes cũng Yes thêm ầm ầm. Mà lúc đó chắc họ cũng chưa thực sự hiểu gì. Nhưng mình cảm giác lúc đó mình bị thôi miên theo những gì họ nói, lòng mình rạo rực muốn thăm gia ngay và không còn nghi ngờ gì nữa.

Trên đường về là buổi nói chuyện, chia sẻ về những gì nhận được. Mình thấy mọi người đa số là đi lần đầu tiên. Họ khóc có, cười có. Họ như một tín đồ của công ty và coi những người dẫn họ đi như là cha mẹ, ông nội... gì gì đó. Họ thấy biết ơn. Về đến nhà, hai hôm sau mình tiếp tục được bạn mình gọi ra quán cafe nói chuyện. Với tâm trạng rất hưng phấn, bạn ấy nói hùng hồn là chắc chắn mình sẽ làm được.

Bạn nói: "Có muốn thành công không? Đi để tận mắt chứng kiến và về làm sẽ nhanh thành công hơn". Mình nghe cũng có lý và đăng ký đi ngay. Mình nhớ lúc ấy mình chẳng biết gì, chỉ nghe bạn ấy nói là đặt cọc tiền vé máy bay và tiền vé tham dự hội thảo ở Thái Lan tổng cộng là 5,5 triệu. Còn phải chuẩn bị thêm tiền để qua đó lo chi phí ăn ở. Mình quyết định làm liều, đi vay mượn được 8 triệu và đặt cọc ngay. Nửa tháng sau, mình đi Thái.

Qua đó, còn ngạc nhiên hơn nữa với những người lần đầu đi nước ngoài như mình. Hội trường phải đến gần 5.000 người đến từ đủ thứ nước, vì mình thấy rất nhiều là cờ của nhiều nước. Ở phía trước là 2 dãy siêu xe. Ngoài ra những âm thanh hô vang khẩu hiệu công ty được mọi người Việt Nam hét ầm ầm. Mình nghĩ, nếu là lừa đảo, không lẽ tất cả mọi người ở đây đều bị lừa, và tất cả họ đều ngu như tôi? Vậy là tôi tin... và từ đây, bắt đầu những tháng ngày đau khổ của tôi, tôi xin kể để mọi người có thể hiểu.

Về Việt Nam hai ngày, tôi nhận được điện thoại của bạn tôi hẹn ra quán cafe. Bạn tôi hỏi: "Sao rồi? Tin chưa?". Tôi trả lời rất chắc chắn là tôi rất tin, và mong muốn được làm sớm. Lúc này bạn tôi mới nói, bây giờ bắt đầu, thì có 3 gói để bạn lựa chọn, thứ nhất là gọi 100pv (tương đương 4 triệu). Thứ 2 là gói 200pv ( tương đương 8 triệu) và gói VIP 500pv (20 triệu). Và hỏi tôi muốn tham gia gói nào?

Khi tôi hỏi kỹ từng gói, bạn tôi nói, gọi 100pv, và 200 pv chỉ là khách hàng thông minh sử dụng sản phẩm thôi, chứ không kiếm được tiền, tức là không có lương. Chỉ có gói 500pv thì tôi mới cơ hội nhận được lương mỗi tháng vài ngàn đô. Bạn ấy nói tôi hãy chọn đi, trong này không bắt ép ai hết.

Nói là không bắt ép, nhưng tôi vẫn bị phải vào gói 500pv. Tôi tìm đến công ty đa cấp là để làm, chứ đâu phải mua hàng sử dụng?

Trong đầu tôi bắt đầu có một sự nghi ngờ, và dường như bạn tôi nhận ra điều đó, nên nói qua chuyện khác, nào là trong này có anh chỉ chở chuối, khổ lắm. Mà bây giờ thu nhập gần 100 triệu. Không lẽ bỏ ra 20 triệu thôi để thay đổi tương lại cũng không muốn sao?

Rồi nói tới tư duy kém hơn ông xe ôm, xe ôm muốn chạy xe họ phải đầu tư mười mấy triệu để mua xe chạy. Và hàng tháng thu lại được có vài triệu, trong khi mình bỏ ra chừng đó, thu lại gấp bội lần, tại sao không?

Tôi nghe cũng có lý, dường như tôi bị cuốn theo những gì người ấy nói, và không còn là tôi nữa. Nhưng về đến nhà, tôi lại suy nghĩ, sao ban đầu bạn tôi nói để làm dự án này, không cần vốn? Không cần kinh nghiệm, và không có rủi ro? Nếu tôi bỏ ra 20 triệu mà không làm được sẽ thế nào? Tôi gọi điện thoại ngay cho bạn ấy để hỏi, bạn ấy cười to và nói với tôi: "Đó không phải là đầu tư!". Đó là mình bỏ ra để mua sản phẩm về sử dụng cho riêng mình, có buôn bán gì đâu mà đầu tư? Vả lại ai cũng làm được, tại sao nói bản thân mình không làm được, tự tin lên?

Trong lúc đó, ai cũng bảo tôi coi chừng bị lừa, ba mẹ tôi thì la mắng và nói sẽ bị lừa cho mà xem. Nhưng tôi mặc kệ và đưa ra vài lý luận mà tôi học được ở công ty. Rồi tôi bắt đầu công việc nhanh chóng. Tôi hẹn những người mà tôi quen biết ra cafe để nói chuyện, và dĩ nhiên gần hai tuần uống nước đó, tôi phải tự trả, số tiến chi đã lên đến tiền triệu mà vẫn không ai đồng ý làm. Vì họ nói lừa đảo, tôi buồn lắm.

Lại liên hệ với người upline (người có cấp cao hơn trong công ty bán hàng đa cấp) của mình - bạn tôi nói: "Từ từ, cái gì cũng không vội vã được. Tôi chỉ cần tìm 5 người tham gia, vậy là giàu rồi. Nên 100 người tới hẹn, chắc chắn sẽ có 5 người đồng ý". Tôi nghe lại thấy bùi tai. Những tháng ngày đó tôi rất khổ sở, vì tiền chi phí đã không còn. Nhưng bạn tôi lại nói, phải cố gắng vay mượn một ít, rồi từ từ mình trả, mình sắp giàu rồi.

Bạn tôi nói đầu tư vào ăn mặc, điện thoại, tóc tai để thật ra dáng. Vì mình làm dự án 4.000 USD cơ mà, phải thể hiện cho người ta tin, không lùi xùi được. Tôi nghe thấy có lý. Vậy là về nhà, tôi lại vay mẹ một ít tiền đi mua sắm ít quần áo. Đổi một chiếc điền thoại nhìn cho ra dáng.

Tôi cứ quyết tâm làm. Ngày nào cũng hẹn, cũng gặp. Nhưng chỉ vài người tham gia đi off xong, về họ lại từ bỏ. Tôi bắt đầu thấy lo lắng. Vì số tiền tôi vay để đi Thái, để vào gói 500pv, để cafe hẹn gặp,... đã lên đến con số gần 30 triệu. Tôi biết làm gì để trả nợ đây?

Đang lo lắng thì bạn tôi lại hẹn gặp, nói bây giờ đã qua tháng mới, tháng này chắc chắn sẽ tuyển được người, và có thu nhập. Nhưng nếu muốn có thu nhập, phải tham gia vào gói duy trì 200pv mỗi tháng, tương đương 8 triệu nữa. Trời ơi, sao bây giờ bạn mới nói cho tôi biết? Tiền đâu ra để tôi tiếp tục đây?

Bạn tôi nói, ráng đi, đây là quy định rồi. Chỉ một thời gian ngắn nữa, chỉ cần ba người tham gia, là tôi sẽ có thu nhập rồi. Và bạn tôi khoe lương tháng này của nó là được 24 triệu.

Tôi nghĩ bây giờ phóng lao phải theo lao thôi. Ban đêm nằm nghĩ có lẽ tôi đã bị lừa, ban đầu nói là không cần vốn. Sau đó đùng một phát phát thông báo nộp 20 triệu. Nói là chỉ tham gia một lần trong đời làm kinh doanh thôi, bây giờ lại mọc ra 8 triệu nữa. Tôi biết kiếm ở đâu? Tôi trằn trọc, nhưng tự dối lòng là không đâu, không bị lừa đâu. Vì mọi người người ta làm được vậy cơ mà.

Mỗi lần đi hội thảo là mỗi lần về hưng phấn. Sau này tôi mới nghĩ opp hay nói chuyện với upline như là bị thôi miên, là phải làm theo ý họ... Có lẽ là vậy. Bắt buộc phải đi nếu muốn nhanh thành công và có tiền trả nợ.

Một lần nữa tôi bị cuốn theo chiều gió, tôi về tiếp tục vay mượn, thêm 8 triệu nữa để thu xếp đi Thái lan lớp đào tạo. Mà bạn tôi nói là không phải ai cũng đi được, phải xét, và bạn tôi xin mãi mới được 1 xuất cho tôi đi. Giá vé tham gia là 7 triệu , cộng với tiền máy bay nữa là 10 triệu.

Lạy trời, tôi quyết định chai mặt đi vay tiền. Lúc đó gặp các bạn trong nhóm upline, ai cũng nói hồi đó họ cũng khó khăn y như vậy. Có người phải cầm xe, bán hết những gì họ có để tham gia, và bây giờ họ đã có tất cả. Tôi lại tin và tiếp tục mắc sai lầm.

Đi Thái Lan về được nửa tháng, tôi lại bị upline hối thúc hoàn thành gói duy trì 200pv, phải thật nhanh trước ngày 12 của tháng thì mới được học lớp làm thủ lĩnh... Đối với tôi, thời gian khi tôi tham gia vào công ty bán hàng đa cấp quay vòng đến chóng mặt. Lúc này đã có hai bạn tham gia vào gói 500pv của tôi. Tôi mừng lắm, nhưng lại xoay tiền để duy trì, cafe, và những khoản khác. Tôi lại phải cầm cố chiếc xe của mình lấy 10 triệu.

Lúc này tôi nghĩ tôi đã đánh đổi cả cuộc đời tôi, vì nếu thất bại, gia đình, bạn bè sẽ cười tôi. Và tôi không còn tiền để trả nợ. Vậy là số tiền tôi đầu tư vào công ty bán hàng đa cấp đã lên gần 60 triệu. Tôi không nghĩ nó nhiều đến vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm ra con số ấy.

Rồi một ngày, tôi đến một quán cafe để hẹn một người mới. Trong lúc ngồi chờ đợi, tôi nghe sau lưng một câu chuyện, một câu chuyện làm tôi khóc. Tôi bừng tỉnh, nhưng đã quá trễ.

Một người phụ nữ trông rất sành điệu (theo kiểu cao bồi thôn), tay sục sục một chai nước màu xanh, mà tôi biết đó là diệp lục, là người cùng công ty đa cấp. Chị ta gọi điện thoại cho một người:

"Chị có muốn thành công không? Có muốn có tiền trả nợ không? Có muốn con chị được đi học Đại học không? Nếu có thì hãy nhanh lên. Thu xếp đưa em 20 triệu để em lấy hàng. Và đăng ký thành viên VIP cho chị. Và chị tuyển được 5 người, là lúc đó thu nhập của chị không dưới 20 triệu đâu.

Tin em đi, không lẽ em mà lại đi lừa chị sao? Không tin em sao? Mình cùng nhau làm cho cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn mà chị".

Bên máy bên kia ầm ừ gì đó, rồi chị này tắt mày cười ha hả lên, nói với chị ngồi bên cạnh: "Em lừa được bà Phương rồi chị à, thế là thêm một con nhạn đã bị lừa. Thôi thì thông cảm nhé, vì cuộc sống cả thôi, chị ráng mà đi lừa lại người khác để kiếm cơm".

Nói xong chị ta lại cười ha hả. Lòng mình bắt đầu nóng rực lên, nước mắt ừng ực chảy ra. Nhắn tin cho bé khách hàng nói hủy cuộc hẹn, để ngồi nghe tiếp câu chuyện. Nghe chị ta kể về thành tích mới 6 ngày lên được chức director. Mình nghe quen quen, quay lại nhìn... Thì ra đó là chị T.T.C, người hôm hội thảo đã lên chia sẻ thành công. Nói trong nghẹn ngào, và làm mình khóc một trận: "Không ngờ bây giờ lại trở thành cáo đến vậy".

Nghe ngóng tiếp câu chuyện, mình nghe chị này bảo chuẩn bị đi Thái Lan tham gia hội thảo,  nhưng em không tốn đồng nào đâu nhé. Thế chị kia mới hỏi sao đi nước ngoài lại không tốn? Chị T.T.C mới kể:  "Chị biết không, vé tham dự chỉ tầm 1,7 triệu - 1,8 triệu thôi. Nhưng em cứ hô lên là 2,5 triệu thế là chúng nó nộp cho em. Chúng nó đâu gì về tiền đâu, chỉ có upline như em là biết đích thực là bao nhiêu thôi.

Vì qua đây, chỉ phát cho cái thẻ để ra vào, chứ có ghi tiền bạc gì đâu. Thế là chúng em qua đó chỉ cần dắt theo tầm chục người là có tiền ăn xài thả ga, mà ăn sang nhé! Tiền của chúng nó cả, vậy mà đứa nào cũng tấm tắc: "Upline sài sang thế này chắc lương cao lắm. Em chỉ cười, mà trong bụng cười đến tung cả ruột. lũ ngu!"

Trời đất, nghe đến đây, tim tôi như đập muốn tung lồng ngực. Ngày đó tôi cũng nộp tiền đi Thái là 2,5 triệu - là tiền tôi đi vay, đi mượn. Vậy mà người ta nỡ làm vậy. Tôi bắt đầu ôm mặt khóc. Khóc vì mình ngu, mình đã bị lừa. Ráng chịu đựng, tôi ngồi nghe tiếp xem chị này nói gì nữa. Chị tiếp tục: "Người này lừa người kia, người đi trước lừa người đi sau. Khi họ đã tham gia là không dứt ra được, vì phải cố mà đi lừa để có tiền mà trả nợ. Ai vào đây cũng nợ nần thôi, lấy tiền đâu ra?"

Tôi nước mắt ngắn, nước mắt dài ra về. Trời lại mưa, tôi mặc kệ. Tôi vừa đi vừa khóc, nhận ra một giá trị ở công ty đa cấp là "lừa đảo mới tồn tại được".

Còn nhớ một câu mà người nói: "Họ cười tôi, vì tôi không giống họ. Tôi cười họ, vì họ quá giống nhau". Đúng, tôi đã bị cười là những người như tôi quá ngu, để họ ăn tiền của chúng tôi và còn cười vào mặt chúng tôi. Vì chúng tôi quá ngu giống nhau.

Về đến nhà, một đêm tôi không ngủ được. Tôi suy nghĩ có nên dừng lại hay tiếp tục? Dừng lại, tiền đâu tôi sẽ trả nợ? Tiếp tục, thì tôi lại phải đi lừa người khác? Để họ sẽ khốn đốn như tôi bây giờ?Sau một đêm, tôi quyết định dừng lại. Tôi không thể nhẫn tâm đi lừa những người người tội nghiệp kia được. Họ đều là những người có hoàn cảnh khó khăn. Nếu họ không lừa ai được, thì tiền đâu mà họ trả nợ?

Và liệu tôi lừa được họ vào hệ thống, tôi có ăn ngon, ngủ yên với đồng tiền khốn khó của họ không?Dừng lại thôi! tôi bắt đầu không tham gia, không liên lạc với ai nữa. Rồi xin một công việc đi làm, hẹn những người cho tôi vay là tôi sẽ cố gắng làm và trả nợ cho họ. Tôi thú nhận "tôi đã bị lừa".

Hên là mọi người đều là người thân, họ thông cảm và cho tôi khất nợ. Bây giờ gần Tết rồi, tiền bạc tôi không còn một đồng, xe cộ thì cầm cố, hàng tháng phải đóng tiền lời. Tôi đau khổ lắm.

Tôi mong những người chuẩn bị bước vào công ty đa cấp hay đã bước lỡ rồi, thì hãy suy nghĩ thật kỹ. Người đầu tiên mà công ty hướng dẫn bạn đầu tiên nên tuyển dụng là những người thân quen nhất... Đừng làm vậy với người thân, bạn bè của mình, tàn nhẫn lắm.

Công ty bán hàng đa cấp, làm cho cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn hay làm cho cuộc sống đau khổ hơn? Tôi mong các bạn nhận được qua bài viết này, và tìm hiểu thật kỹ trên báo chí. Báo chí, tivi đã đưa hết lên rồi, đừng sai lầm mà bước vào vòng luẩn quẩn này nữa.

Có thể một số bạn làm trong hệ thống công ty bán hàng đa cấp khi đọc bài này sẽ chửi tôi là thất bại nên nói lung tung? Các bạn sẽ hỏi tôi đã sử dụng sản phẩm chưa? Có tin sản phẩm không? Tôi xin trả lời luôn: Tôi đã sử dụng tất cả.

- Đối với bột diệp lục, tôi uống gần 4 tháng rồi. Vẫn không thấy gì thay đổi như quảng cáo. Tới tháng tôi vẫn đau bụng kinh bình thường, mụn vẫn mọc đều đều.

- Duy nhất có trà thải độc ruột là như quảng cáo là thải độc tố ra hết. Tôi ngoài cảm thấy uống vào là đi toilet cả ngày, không biết là có thải độc gì không? Chắc là có, vì chỉ thấy ở toilet liên tục.

- Tôi rất ốm, uống đã hết 3 hộp bổ sung đạm nhưng vẫn không thấy béo lên 1 kg nào.

- Chị gái tôi rất mập, cho uống hết 3 hộp giảm cân hết 6,6 triệu, 3 hộp nhuận tràng mà giảm được có 1,5kg. So với quảng cáo là giảm 5,7cm vùng bụng...

- Đạm đậu nành cũng vậy, uống thì dở mà rất đắt. Một hộp đậu nành gần cả triệu bạc. Uống được nửa tháng là hết rồi, thử hỏi nửa tháng uống đậu nành mà hết gần 1 triệu, vậy người ta uống đậu nành nguyên chất còn to hơn. Tất cả chỉ là giả dối, nói quá sự thật.

Tôi lạy các công ty bán hàng đa cấp, tội chúng tôi lắm! Đừng làm cho cuộc sống của chúng tôi khổ hơn nữa.


Tin tức nguồn: xaluan.com
link :http://dinhvtoan.blogspot.com/2014/08/lay-cac-cong-ty-ban-hang-cap-toi-chung.html#more



Thứ Tư, 27 tháng 8, 2014

Sống như TÀO THÁO cần phải:
“Ta thà phụ người chứ không để người phụ ta.”
“Người không vì mình, trời tru đất diệt.”
“Hành sự tại nhân, thành sự tại thiên.”
“Biết sai sửa sai, không nhận sai.”
“Người thông minh là người có thể che giấu đi sự thông minh của mình.”
“Phàm những việc lớn trong thiên hạ hãy về hỏi nương tử, nương tử bảo thế nào thì làm ngược lại, ắt thành công.”
---------------------------------------------------------------------
“Tào Tháo – Thánh nhân đê tiện” – bộ tiểu thuyết đầy đủ nhất, sống động nhất, mới mẻ nhất về cuộc đời của Tào Tháo. Chúng ta học được gì từ một kẻ đê hèn, hiểm độc, nhiều mưu ma chước quỷ để thu phục quần hùng nhưng cũng là một vị thánh nhân hết lòng vì thiên hạ?
Đó là lời của một cư dân mạng Trung Quốc dùng để mỉa mai chính dân tộc mình
 Xuất hiện lần đầu tiên trên một trang mạng xã hội của Trung Quốc, bài viết này đã nhận được hàng chục ngàn chia sẻ và bình luận. Với lối viết đầy ẩn ý, tác giả đã gián tiếp nói lên bộ mặt thật của Trung Quốc, và bản chất của nước Mỹ. Hãy đọc kĩ và suy ngẫm.
"Tôi có thời gian qua Mỹ khá lâu. Và nói thật đến giờ này tôi vẫn còn thấy hối hận vì sự lựa chọn đó! Truyền thông phương Tây đã khiến chúng ta mê muội rằng Hoa Kỳ là một xứ sở hiện đại! Tôi đã từng ôm giấc mộng được học tập ở đó, đã tìm mọi cách để tới được cái xứ sở siêu cường đó.Nhưng than ôi những gì tôi chứng kiến ở Hoa Kỳ rất đáng thất vọng!"

1. Công nghiệp
Nước Mỹ thật ra chỉ là một làng quê khổng lồ chậm phát triển! Hồi trung học, chúng ta đã được dạy rằng, công nghiệp càng phát triển bao nhiêu thì môi trường càng bị xâm hại bấy nhiêu. Chúng ta biết rằng một thành phố công nghiệp tất phải có nhiều ống khói, nhiều nhà máy và khói bụi khắp nơi. Đó là biểu tượng của sự công nghiệp hóa. Thế mà ở tại xứ Cờ Hoa này lại không có một cái ống khói nào! Họa hoằn lắm mới thấy một vài cái nhỏ tí ti để trang trí nhà cửa thôi! Và ở Mỹ bạn cũng chỉ thấy toàn sông hồ trong sạch thôi. Chả tìm đâu ra những nhà máy giấy, nhà máy luyện thép bên bờ sông! Không khí trong lành thanh khiết này là dấu hiệu của một xã hội sơ khai chứ gì nữa! Chả có dấu vết gì của công nghiệp hóa cả! 

2. Kinh tế
Người Mỹ hầu như không biết làm kinh tế! Bạn biết đấy, nước họ có cơ man nào là xa lộ tỏa đi mọi hướng, vươn đến mọi làng mạc xa xôi, thế mà tịnh không thấy một trạm thu phí nào! Thế là mất toi cả núi vàng! Ước gì tôi có thể xây dựng vài cái trạm thu phí nhỉ! Chắc chắn non tháng đã gom đủ tiền mua được cả tòa lâu đài trông ra Đại Tây Dương ấy chứ! Hai bên xa lộ còn những cụm hồ hoang sơ tĩnh lặng. Thế mà chính quyền cứ để mặc cho lũ chim trời cá nước thỏa sức vẫy vùng, không nghĩ đến việc xây dựng vườn cảnh để thu lợi. Người Mỹ rõ ràng là không có đầu óc kinh tế tí tẹo nào.

3. Xây dựng
Trình độ xây dựng của người Mỹ còn sơ khai lắm. Ngoài một số ít tòa nhà chọc trời tại các thành phố lớn, tôi dám chắc bạn rất ít gặp những công trình bê tông ở nước Mỹ. Nhà của người Mỹ thường làm bằng gỗ và vài thứ vật liệu nhẹ khác. Thử nghĩ mà xem, đến giờ này mà gỗ vẫn còn được dùng để xây dựng nhà cửa, thì có thể nói là trình độ kiến trúc của ngoại bang này còn thua xa trình độ của triều đại nhà của chúng ta xưa kia ấy chứ! 

4. Văn hóa 
Người Mỹ có cách suy nghĩ thật là lạc hậu và khờ khạo. Hồi mới tới Mỹ, tôi thuê một xe chở hành lý giá 3 đô la. Nhưng tôi lại không có tiền lẻ. Một người Mỹ liền trả dùm tôi 3 đô la đó, và thấy tôi lỉnh kỉnh đồ đạc nên còn giúp mang lên xe nữa ! Người Mỹ cũng luôn sẵn sàng mở cửa giúp tôi và hỏi tôi có cần giúp đỡ gì không? Thế đấy! Ở Trung Quốc, mấy chuyện này chỉ có vào thời Lôi Phong tức là vào những năm 50, 60 của thế kỷ trước thôi – còn bây giờ lối cư xử đó quá ư lạc hậu. (Lôi Phong là một thanh niên mà thời Mao thường nhắc tới như một tấm gương về đạo đức). Hồi đó người ta chuộng lối sống “đạo đức giả” nhưng bây giờ chúng ta không như vậy nữa. Bây giờ chúng ta nên sống thực dụng trần trụi, đó mới là hiện đại chứ ! Tư duy của người Mỹ lạc hậu hơn chúng ta hàng mấy thập kỷ, và không có dấu hiệu nào cho thấy họ có thể bắt kịp chúng ta cả! 

5. Ẩm thực
Người Mỹ làm như không biết thưởng thức thịt thú rừng. Một đêm nọ, tôi cùng các bạn cùng lớp lái xe đi đến một thành phố khác, thình lình có mấy con nai nhảy xổ ra. Anh bạn tôi lập tức thắng lại và bẻ sang hướng khác để tránh. Ai cũng biết tai nạn loại này có thể làm hỏng cả chiếc xe. Thế mà chính quyền đành bó tay không biết phải xử lý tụi thú hoang này như thế nào cơ đấy!  Người Mỹ làm như cũng không biết ăn thịt thú rừng, thậm chí không có nhà hàng nào bán thịt thú rừng, họ chả thiết đến loại thịt thú rừng thơm ngon bổ như hươu nai, và cũng chả thiết lấy sừng bọn thú này để kiếm bộn tiền! Người Mỹ vẫn sống cùng những con thú hoang dã đó, thậm chí còn đưa ra những biện pháp để bảo vệ chúng. Quả thật đó là một xã hội còn quá sơ khai!

6. Phong cách
Người Mỹ làm như không biết tự trọng! Các giáo sư Mỹ không quan tâm nhiều đến bề ngoài, họ không hề có cái gọi là phong thái bác học. Giáo sư Davis chẳng hạn, là một giáo sư tâm lý học cực kỳ nổi tiếng thế mà vào giờ nghỉ ông ấy cũng thường ăn bánh bích quy với sinh viên trong văn phòng của mình, và bàn tán xôm tụ với họ về bộ phim 21, hay về minh tinh Trung Quốc Chương Tử Di ! Ông cũng không có phong cách uy nghi của một nhà bác học, và điều đó làm tôi thất vọng ghê gớm! Các nghiên cứu sinh sau tiến sĩ cũng không bao giờ ghi hai chữ Ph.D. lên danh thiếp của mình như ở nước ta. Họ thậm chí cũng không biết cách thể hiện vị thế của mình. Thành ra những người học với những ông thầy như vậy nếu trở thành những quan chức thì làm sao biết cách đi đứng nói năng cho đúng bộ lệ đây! Còn ở Trung Quốc, giờ đây các công chức dường như rất biết cách để thu hút sự kính trọng của dân chúng, thậm chí đến cả vị giám đốc của một cơ quan tầm tầm ở Trung Quốc có khi còn uy thế hơn cả Tổng Thống Mỹ cơ đấy ! Một công dân hạng ba của Trung Quốc có khi còn xa một công dân hạng nhất của Mỹ là vậy! 

7. Học đường
Học sinh tiểu học Mỹ chả có lý tưởng cao xa gì sất.Chúng không hề có ý định đi học để trở thành ông này bà nọ trong chính quyền! Không hề có học đường nào dành cho chủ tịch, bí thư, ủy viên tương lai, như tôi đã từng thấy hồi còn nhỏ ở quê nhà. Các em không có bài tập về nhà. Bài tập về nhà kiểu như các học sinh như các học sinh Trung Quốc là khá xa lạ ở Mỹ. Trường học ở Mỹ chú trọng đến đạo đức, trước hết để giúp cho các đứa trẻ trở nên những công dân có đủ tư cách, sau đó mới tính đến chuyện lý tưởng lâu dài. Trở thành công dân có đủ tư cách ư? Một quan niệm nghe mới cổ hủ làm sao!

8. Y tế
Người Mỹ làm lớn chuyện một cách kỳ cục khi có bệnh. Đầu tiên họ đi bác sĩ khám bệnh, rồi bác sĩ kê toa. Rồi cầm toa đó đi mua thuốc, mua xong còn phải nghe dược sĩ hướng dẫn sử dụng … ôi chao mọi việc chẳng thể nhanh gọn như ở Trung Quốc… Tôi chả hiểu tại sao ở Mỹ lại phân biệt việc khám bệnh với việc bán thuốc… mà lẽ ra nên tách rời lợi nhuận với trách nhiệm! Rõ ràng là các bệnh viện ở Hoa Kỳ không biết kiếm tiền mà! Sao lại phải nói tên thuốc cho bệnh nhân biết chứ?… chỉ có như vậy họ mới độc quyền bán thuốc với giá cao gấp cả chục lần cơ mà! Có quá nhiều cơ hội làm ăn béo bở thế mà họ không biết tranh thủ khai thác, rõ ràng kinh tế thị trường tư bản chủ nghĩa ở Mỹ đã chết rồi!

9. Báo chí
Ý kiến của công chúng Mỹ thật chả ra làm sao! Đôi khi tôi hoàn toàn mất kiên nhẫn với sự ngu dốt và khờ khạo của người Mỹ. Chẳng hạn khi họ biết Trung Quốc có đài truyền hình và báo chí, họ đã hỏi tôi một câu ngu dốt như thế này: Hóa ra Trung Quốc cũng có báo chí à? Nghe mà bực cả người! Chúng ta có những tờ báo tiếng Trung được Bộ Truyền Thông cho phép ấn hành sau khi đã rà soát một cách cẩn mật đấy chứ. Báo của chúng ta toàn là những bài ca tụng lãnh tụ lên mây cả, có đâu như báo Mỹ, công chúng đóng góp phê bình loạn cả lên, thậm chí còn dám “chửi” cả tổng thống nữa cơ đấy! Báo chí chúng ta đâu có chuyện công khai mấy vụ bê bối của quan chức, bởi nếu cứ tung hê lên thì sau này ai mà muốn làm lãnh đạo nữa chứ !

10. Tâm linh
Người Mỹ có đời sống tinh thần hết sức vô vị nhạt nhẽo. Tôi chả hiểu tại sao trước mỗi bữa ăn họ lại lẩm bẩm mấy câu kinh thánh nghe hết sức khờ khạo: “Cầu Chúa phù hộ nước Mỹ”. Thật là buồn cười quá đi: Nếu Chúa phù hộ nước Mỹ thì làm sao lại để nước Mỹ lạc hậu, sơ khai, đơn giản đến thế này? Cầu Chúa có ích lợi gì chứ? Thực tế nhất là bạn nên dành thời gian đó để đi lễ thủ trưởng như ở nước ta! Đó mới đúng là hiện đại chứ lỵ! 

11. Lối sống
Người Mỹ chả có khái niệm về thời gian. Bất luận chuyện lớn chuyện nhỏ, người Mỹ đều ngoan ngoản đứng vào hàng chờ đợi… Còn chúng ta – như bạn biết đấy – khôn hơn nhiều! Bất kể đám đông như thế nào, chúng ta vẫn có kỹ năng chen lấn tuyệt vời, điều này giúp tiết kiệm thời gian, và tránh được sự mệt mõi khi đứng chờ! Nếu ai đó biết đi cổng sau thì kết quả tiết kiệm thời gian còn tuyệt hơn nữa.Thế mà những người Mỹ lẩm cẩm lại không biết đến những điều hay ho đó cơ chứ! 

12. Mua bán
Những cửa hàng ở Mỹ có một phong cách buôn bán hết sức vô lý: bạn có thể đem trả lại hàng hóa vài tuần sau khi đã mua về mà thậm chí cũng không cần nêu lý do. Ở ta thì làm gì có chuyện cho đổi hàng mà không hò hét quát tháo nhau ra trò chứ! 

13. An toàn 
Nước Mỹ không an toàn chút nào! Tôi nói điều này bởi có tới 95% nhà dân không cần tới lưới chống trộm và lại không có hàng rào xung quanh, và điều kỳ lạ này nữa là: chả biết mấy tên trộm đi đâu hết rồi nhỉ? Có nhiều ngôi nhà đẹp đẽ sang trọng mà ban đêm nhiều người Mỹ không biết khóa cửa lúc họ đi ngủ nữa. Thật mất an toàn hết sức!

14. Giao thông 
Người Mỹ sao mà nhút nhát và yếu đuối quá vậy không biết! Tôi nói điều này cũng bởi có tới 95% tài xế không dám vượt đèn đỏ! Ở nước ta thì phần lớn tài xế đều có thừa dũng cảm vượt đèn đỏ.Và mặc dầu 99% dân Mỹ có xe hơi, vậy mà cách lái xe của họ thật lạ: bao nhiêu là xe cộ lưu thông nhưng không mấy khi nghe tiếng còi xe, phố xá vì thế vắng lặng đến nỗi cứ ngỡ không phải là phố xá nữa, tại sao người lái xe lại không bóp còi inh ỏi cho sướng tay như ở bên ta nhỉ? Phố xá bên Mỹ làm sao mà bì được với phố xá ồn ào náo nhiệt ở Trung Quốc cơ chứ!

15. Tình cảm
Người Mỹ rất là thiếu tình cảm và hình như không có cảm xúc. Có tới 95% nhân viên người Mỹ không nghĩ tới việc phải làm gì cho tiệc cưới của sếp hoặc của con cái xếp, họ chẳng bao giờ phải vắt óc tìm ra lý do để chăm sóc sếp của mình. Ở Trung Quốc liệu có ai điên đến mức bỏ qua cơ hội chăm sóc sếp của mình không? Nói cách khác, có ai dám làm điều đó không? Hãy xem, người Trung Quốc chúng ta có biết bao nhiêu là tình cảm thương mến đối với lãnh đạo! 

16. Nhạy bén
Người Mỹ không nhạy bén chút nào! 99% người Mỹ đều đi học, đi làm, và thăng quan tiến chức, mà không hề biết đến sự cần thiết của “phong bì” để có thể mở ra một cánh cửa... sau để giúp cho họ được thăng quan tiến chức nhanh hơn, giống như người Trung Quốc chúng ta! Vậy thì còn đi Mỹ để làm gì nữa cơ chứ??!!!!
Nguồn: Sưu tầm

Thứ Hai, 18 tháng 8, 2014

Điều 6 Nghị định 171/2013/NĐ-CP quy định Xử phạt người điều khiển, người ngồi trên xe mô tô, xe gắn máy (kể cả xe máy điện), các loại xe tương tự xe mô tô và các loại xe tương tự xe gắn máy vi phạm quy tắc giao thông đường bộ

1. Phạt tiền từ 60.000 đồng đến 80.000 đồng đối với một trong các hành vi vi phạm sau đây:

a) Không chấp hành hiệu lệnh, chỉ dẫn của biển báo hiệu, vạch kẻ đường.
b) Không có báo hiệu xin vượt trước khi vượt;
c) Không giữ khoảng cách an toàn để xảy ra va chạm với xe chạy liền trước hoặc không giữ khoảng cách theo quy định của biển báo hiệu “Cự ly tối thiểu giữa hai xe”;
d) Chuyển hướng không nhường quyền đi trước cho: Người đi bộ, xe lăn của người khuyết tật qua đường tại nơi có vạch kẻ đường dành cho người đi bộ; xe thô sơ đang đi trên phần đường dành cho xe thô sơ;
đ) Chuyển hướng không nhường đường cho: Các xe đi ngược chiều; người đi bộ, xe lăn của người khuyết tật đang qua đường tại nơi không có vạch kẻ đường cho người đi bộ;
e) Lùi xe mô tô ba bánh không quan sát hoặc không có tín hiệu báo trước;
g) Sử dụng đèn chiếu xa khi tránh xe đi ngược chiều;
h) Người đang điều khiển xe sử dụng ô, điện thoại di động, thiết bị âm thanh, trừ thiết bị trợ thính; người ngồi trên xe sử dụng ô;

i) Không tuân thủ các quy định về nhường đường tại nơi đường giao nhau, trừ các hành vi vi phạm quy định tại các Điểm d Khoản 2, Điểm b Khoản 3 Điều này.

2. Phạt tiền từ 80.000 đồng đến 100.000 đồng đối với người điều khiển xe thực hiện một trong các hành vi vi phạm sau đây:

a) Chuyển làn đường không đúng nơi được phép hoặc không có tín hiệu báo trước;
b) Điều khiển xe chạy dàn hàng ngang từ 03 (ba) xe trở lên;
c) Không sử dụng đèn chiếu sáng khi trời tối hoặc khi sương mù, thời tiết xấu hạn chế tầm nhìn;
d) Không nhường đường cho xe xin vượt khi có đủ điều kiện an toàn; không nhường đường cho xe đi trên đường ưu tiên, đường chính từ bất kỳ hướng nào tới tại nơi đường giao nhau;
đ) Tránh xe không đúng quy định; không nhường đường cho xe đi ngược chiều theo quy định tại nơi đường hẹp, đường dốc, nơi có chướng ngại vật;
e) Bấm còi trong thời gian từ 22 giờ ngày hôm trước đến 05 giờ ngày hôm sau, sử dụng đèn chiếu xa trong đô thị, khu đông dân cư, trừ các xe ưu tiên đang đi làm nhiệm vụ theo quy định;
g) Xe được quyền ưu tiên khi đi làm nhiệm vụ không có tín hiệu còi, cờ, đèn theo đúng quy định;
h) Quay đầu xe tại nơi cấm quay đầu xe.


3. Phạt tiền từ 100.000 đồng đến 200.000 đồng đối với một trong các hành vi vi phạm sau đây:

a) Dừng xe, đỗ xe trên phần đường xe chạy ở đoạn đường ngoài đô thị nơi có lề đường;
b) Không giảm tốc độ hoặc không nhường đường khi điều khiển xe chạy từ trong ngõ, đường nhánh ra đường chính;
c) Điều khiển xe chạy quá tốc độ quy định từ 05 km/h đến dưới 10 km/h;
d) Điều khiển xe chạy tốc độ thấp mà không đi bên phải phần đường xe chạy gây cản trở giao thông;
đ) Dừng xe, đỗ xe ở lòng đường đô thị gây cản trở giao thông; tụ tập từ 03 (ba) xe trở lên ở lòng đường, trên cầu, trong hầm đường bộ; đỗ, để xe ở lòng đường đô thị, hè phố trái quy định của pháp luật;
e) Bấm còi, rú ga liên tục trong đô thị, khu đông dân cư, trừ các xe ưu tiên đang đi làm nhiệm vụ theo quy định;
g) Xe không được quyền ưu tiên sử dụng tín hiệu còi, cờ, đèn của xe ưu tiên;
h) Dừng xe, đỗ xe trên đường xe điện, điểm dừng đón trả khách của xe buýt, trên cầu, nơi đường bộ giao nhau, trên phần đường dành cho người đi bộ qua đường; dừng xe nơi có biển “Cấm dừng xe và đỗ xe”; đỗ xe tại nơi có biển “Cấm đỗ xe” hoặc biển “Cấm dừng xe và đỗ xe”; không tuân thủ các quy định về dừng xe, đỗ xe tại nơi đường bộ giao nhau cùng mức với đường sắt; dừng xe, đỗ xe trong phạm vi an toàn của đường sắt, trừ hành vi vi phạm quy định tại Điểm b Khoản 2, Điểm b Khoản 3 Điều 48 Nghị định này;
i) Người điều khiển, người ngồi trên xe không đội “mũ bảo hiểm cho người đi mô tô, xe máy” hoặc đội “mũ bảo hiểm cho người đi mô tô, xe máy” không cài quai đúng quy cách khi tham gia giao thông trên đường bộ;

k) Chở người ngồi trên xe không đội “mũ bảo hiểm cho người đi mô tô, xe máy” hoặc đội “mũ bảo hiểm cho người đi mô tô, xe máy” không cài quai đúng quy cách, trừ trường hợp chở người bệnh đi cấp cứu, trẻ em dưới 06 tuổi, áp giải người có hành vi vi phạm pháp luật;
l) Chở theo 02 (hai) người trên xe, trừ trường hợp chở người bệnh đi cấp cứu, trẻ em dưới 14 tuổi, áp giải người có hành vi vi phạm pháp luật;
m) Điều khiển xe có liên quan trực tiếp đến vụ tai nạn giao thông mà không dừng lại, không giữ nguyên hiện trường, không tham gia cấp cứu người bị nạn, trừ hành vi vi phạm quy định tại Điểm d Khoản 6 Điều này;
n) Người ngồi phía sau vòng tay qua người ngồi trước để điều khiển xe, trừ trường hợp chở trẻ em ngồi phía trước;
o) Không chấp hành hiệu lệnh của đèn tín hiệu giao thông, trừ hành vi vi phạm quy định tại Điểm c Khoản 4 Điều này.
4. Phạt tiền từ 200.000 đồng đến 400.000 đồng đối với một trong các hành vi vi phạm sau đây:

a) Chuyển hướng không giảm tốc độ hoặc không có tín hiệu báo hướng rẽ;

b) Chở theo từ 03 (ba) người trở lên trên xe;

c) Khi tín hiệu đèn giao thông đã chuyển sang màu đỏ nhưng không dừng lại trước vạch dừng mà vẫn tiếp tục đi, trừ trường hợp đã đi quá vạch dừng trước khi tín hiệu đèn giao thông chuyển sang màu vàng;

d) Điều khiển xe chạy dưới tốc độ tối thiểu trên những đoạn đường bộ có quy định tốc độ tối thiểu cho phép;
đ) Điều khiển xe thành đoàn gây cản trở giao thông, trừ trường hợp được cơ quan có thẩm quyền cấp phép;
e) Điều khiển xe đi vào đường cao tốc, trừ xe phục vụ việc quản lý, bảo trì đường cao tốc;
g) Điều khiển xe không đi bên phải theo chiều đi của mình; đi không đúng phần đường, làn đường quy định hoặc điều khiển xe đi trên hè phố;

h) Vượt bên phải trong các trường hợp không được phép;
i) Đi vào đường cấm, khu vực cấm; đi ngược chiều của đường một chiều, đường có biển “Cấm đi ngược chiều”, trừ trường hợp xe ưu tiên đang đi làm nhiệm vụ khẩn cấp theo quy định;

k) Người điều khiển xe hoặc người ngồi trên xe bám, kéo, đẩy xe khác, vật khác, dẫn dắt súc vật, mang vác vật cồng kềnh; người ngồi trên xe đứng trên yên, giá đèo hàng hoặc ngồi trên tay lái; xếp hàng hóa trên xe vượt quá giới hạn quy định; điều khiển xe kéo theo xe khác, vật khác;
l) Chở hàng vượt trọng tải thiết kế được ghi trong Giấy đăng ký xe đối với loại xe có quy định về trọng tải thiết kế;
m) Không chấp hành hiệu lệnh, hướng dẫn của người điều khiển giao thông hoặc người kiểm soát giao thông.
5. Phạt tiền từ 500.000 đồng đến 1.000.000 đồng đối với người điều khiển xe thực hiện một trong các hành vi vi phạm sau đây:

a) Điều khiển xe chạy quá tốc độ quy định từ 10 km/h đến 20 km/h;

b) Điều khiển xe trên đường mà trong máu hoặc hơi thở có nồng độ cồn vượt quá 50 miligam đến 80 miligam/100 mililít máu hoặc vượt quá 0,25 miligam đến 0,4 miligam/1 lít khí thở;
c) Vượt xe trong những trường hợp cấm vượt, trừ các hành vi vi phạm quy định tại Điểm h Khoản 4 Điều này;
d) Chạy trong hầm đường bộ không sử dụng đèn chiếu sáng gần; dừng xe, đỗ xe, vượt xe trong hầm đường bộ không đúng nơi quy định; quay đầu xe trong hầm đường bộ;
đ) Không nhường đường hoặc gây cản trở xe được quyền ưu tiên đang phát tín hiệu ưu tiên đi làm nhiệm vụ.
6. Phạt tiền từ 2.000.000 đồng đến 3.000.000 đồng đối với người điều khiển xe thực hiện một trong các hành vi vi phạm sau đây:

a) Sử dụng chân chống hoặc vật khác quệt xuống đường khi xe đang chạy;
b) Không chấp hành yêu cầu kiểm tra về chất ma túy, nồng độ cồn của người kiểm soát giao thông hoặc người thi hành công vụ;
c) Không chú ý quan sát, điều khiển xe chạy quá tốc độ quy định gây tai nạn giao thông; vượt xe hoặc chuyển làn đường trái quy định gây tai nạn giao thông;
d) Gây tai nạn giao thông không dừng lại, không giữ nguyên hiện trường, bỏ trốn không đến trình báo với cơ quan có thẩm quyền, không tham gia cấp cứu người bị nạn;
đ) Điều khiển xe chạy quá tốc độ quy định trên 20 km/h;

e) Điều khiển xe trên đường mà trong máu hoặc hơi thở có nồng độ cồn vượt quá 80 miligam/100 mililít máu hoặc vượt quá 0,4 miligam/1 lít khí thở.
7. Phạt tiền từ 5.000.000 đồng đến 7.000.000 đồng đối với người điều khiển xe thực hiện một trong các hành vi vi phạm sau đây:
a) Buông cả hai tay khi đang điều khiển xe; dùng chân điều khiển xe; ngồi về một bên điều khiển xe; nằm trên yên xe điều khiển xe; thay người điều khiển khi xe đang chạy; quay người về phía sau để điều khiển xe hoặc bịt mắt điều khiển xe;
b) Điều khiển xe lạng lách hoặc đánh võng trên đường bộ trong, ngoài đô thị;
c) Điều khiển xe chạy bằng một bánh đối với xe hai bánh, chạy bằng hai bánh đối với xe ba bánh;
d) Điều khiển xe thành nhóm từ 02 (hai) xe trở lên chạy quá tốc độ quy định.
8. Phạt tiền từ 10.000.000 đồng đến 14.000.000 đồng đối với hành vi vi phạm Khoản 7 Điều này mà gây tai nạn giao thông hoặc không chấp hành hiệu lệnh dừng xe của người thi hành công vụ.
9. Tước quyền sử dụng Giấy phép lái xe 24 tháng (trong trường hợp có Giấy phép lái xe) hoặc phạt tiền từ 2.000.000 đồng đến 3.000.000 đồng (trong trường hợp không có Giấy phép lái xe hoặc có nhưng đang bị tước quyền sử dụng Giấy phép lái xe) đối với người điều khiển xe trên đường mà trong cơ thể có chất ma túy.
10. Ngoài việc bị phạt tiền, người điều khiển xe thực hiện hành vi vi phạm còn bị áp dụng các hình thức xử phạt bổ sung sau đây:
a) Thực hiện hành vi quy định tại Điểm g Khoản 3 Điều này bị tịch thu còi, cờ, đèn sử dụng trái quy định;
b) Thực hiện hành vi quy định tại Điểm b, Điểm c, Điểm i, Điểm m Khoản 4; Điểm b Khoản 5; Điểm đ Khoản 6 Điều này bị tước quyền sử dụng Giấy phép lái xe 01 tháng;
c) Thực hiện hành vi quy định tại Điểm đ Khoản 5; Điểm a, Điểm b, Điểm c, Điểm d, Điểm e Khoản 6; Khoản 7 Điều này bị tước quyền sử dụng Giấy phép lái xe 02 tháng; tái phạm hoặc vi phạm nhiều lần hành vi quy định tại Khoản 7 Điều này bị tước quyền sử dụng Giấy phép lái xe 04 tháng, tịch thu phương tiện. Thực hiện hành vi quy định tại một trong các Điểm, Khoản sau của Điều này mà gây tai nạn giao thông thì bị tước quyền sử dụng Giấy phép lái xe 02 tháng: Điểm a, Điểm c, Điểm d, Điểm đ, Điểm e, Điểm g, Điểm h Khoản 1; Điểm b, Điểm c, Điểm d, Điểm đ, Điểm h Khoản 2; Điểm a, Điểm đ, Điểm g, Điểm h, Điểm o Khoản 3; Điểm b, Điểm c, Điểm e, Điểm g, Điểm i, Điểm k, Điểm m Khoản 4; Điểm b, Điểm d Khoản 5;

d) Thực hiện hành vi quy định tại Khoản 8 Điều này bị tước quyền sử dụng Giấy phép lái xe 04 tháng.
Dalai Latma có từng nói rằng:


" loài người khiến ông ngạc nhiên nhất. Bởi con người tốn sức khỏe 

để kiếm tiền, rồi tốn tiền để mua lại sức khỏe. Lo nghĩ quá nhiều 

đến tương lai mà quên bẵng đi hiện tại, để rồi không sống ở cả hiện 

tại lẫn tương lai. Con người sống mà cứ nghĩ sẽ không bao giờ chết, 

để rồi chết mà chưa từng được sống."



Những gì từng giúp bạn thành công trong 

quá khứ chưa chắc đã giúp bạn thoát chết 

trong tương lai.