Tết Nguyên đán Giáp Ngọ sắp đến, đây có thể là một cái Tết buồn cho rất nhiều đại gia, nhưng điều đó vẫn chưa chấm dứt. Đó là cái giá phải trả cho phe nhóm, lợi ích nhóm, cái giá phải trả cho nạn tham nhũng đã nên đến cực điểm, xã hội xuống cấp.
Tết Ất Mùi 2015 sẽ còn là một cái Tết đánh dấu một vết đen trong lịch sử phát triển của dân tộc Việt Nam và đó cũng là bước ngặt cho một sự lột xác, một hạt mầm mới nảy sinh, nó sẽ cho sức sống mới, là điểm khởi đầu mới.
Nói theo toán học, đó là điểm cực tiểu, đó mới là đáy của giai đoạn suy thoái kinh tế này.
Nguyên nhân dẫn đến cơ sự như vậy cũng không gì khác là sự ngu dốt của phe nhóm lợi ích, phe nhóm tham nhũng.
Thường thì người tài giỏi thực sự lại hay có tâm, có đức. Những người này được sử dụng rất ít, chỉ những kẻ ngu dốt, bất tài thì lại vô tâm, thất đức, độc ác, và như vậy sự đi xuống một chiều cũng là điều dễ hiểu, bởi cùng với những tật xấu đó, cộng thêm với tính bảo thủ và luôn muốn nghe những lời nịch hót, vì vậy những con người này sẽ không biết đâu là lời nói thật đâu là giả của những người đã tham mưu, tư vấn cho nhóm người này, vì họ luôn muốn nghe những lời nói hay, không muốn ai chê mình vì vậy họ dễ mắc vào bẫy nguy hiểm mà họ không bao giờ biết.
Nền kinh tế Việt Nam sẽ bị 5 hòn đá tảng đè nặng lên đầu nền kinh tế và làm cho nó không thể ngóc nên được, cùng với sự suy yếu của nền kinh tế thì thời điểm cuối năm 2014 sẽ là thời điểm mà sức chịu đựng không thể được nữa, nó sẽ dẫn đến một sự lột xác, đó là thời điểm các xác chết chính thức biến mất và khởi đầu cho những mầm non mới.
Tôi xin đưa ra những nhận định để mọi người cùng tham khảo:
1. Nợ xấu ngân hàng (hòn đá tảng lớn nhất) sẽ tiếp tục gây trầm trọng thêm cho sức khỏe yếu ớt của nền kinh tế. Hiện nay VAMC đang tập trung vào mua nợ xấu, nhưng cơ chế để hình thành thị trường mua – bán nợ xấu chưa có, vì vậy Ngân hàng Nhà nước và VAMC đang lừa dối người dân (chủ yếu là người gửi tiền) là Ngân hàng Nhà nước và VAMC đang xử lý nợ xấu (đang mua nợ xấu), và lấy lý do như vậy tiền lại được bơm từ Ngân hàng Nhà nước cho các Ngân hàng thương mại, như vậy tiền sẽ được thả tự do (không được quản lý, quản trị rủi ro đầy đủ, hoặc thậm chí ngân hàng thương mại cũng không có quyền, nếu cố cưỡng lại sẽ bị ngân hàng Nhà nước ép phải thả tiền ra (việc họp G14 là để ép các ngân hàng thương mại phải nới lỏng điều kiện cho vay, như vậy rủi ro là vô cùng lớn), hiện tượng nợ xấu chồng nợ xấu là điều hiển nhiên. Ngân hàng Nhà nước đang vì cái cớ danh dự hão huyền (mong muốn đạt được mốc tăng trưởng tín dụng 12%/năm 2013) mà phải đổi lấy sự phá sản của hàng loạt ngân hàng thương mại (tất nhiên là sẽ không phá sản ngay tức khắc, nhưng nếu các ngân hàng thương mại bị ép và tiếp tục quản trị rủi ro như hiện nay, nó sẽ là liều thuốc độc tiêm thêm vào cơ thể con bệnh đang ốm yếu, liều thuốc đó sẽ làm con bệnh có thể 01 năm nữa mới chết, hoặc 2 năm nữa mới chết, lúc đó những cán bộ cao cấp của Ngân hàng nhà nước hay VAMC cũng đã hạ cánh an toàn. Chỉ có nền kinh tế là chịu thêm suy thoái do gáng nặng nợ xấu chồng chất thêm. Cuối cùng vẫn là người dân và doanh nghiệp chịu hết.
2. Nợ Công đến 95% (đó là số tương đối), còn số tuyệt đối đến nay (sau hàng nghìn bài viết, hàng nghìn phát biểu của các người lãnh đạo cao nhất trong các bộ ngành (Thủ tướng, Bộ trưởng Bộ Tài chính, Thống đốc Ngân hàng NN hay Ủy ban Giám sát tài chính QG… chưa ai đưa ra được con số tuyệt đối là bao nhiêu tỷ USD? Có thể do cách tính Nợ công của Việt Nam là một mình một kiểu trên thế giới, vì vậy không ai có con số chính xác, theo tôi dự đoán số tuyệt đối là khoảng 115 tỷ USD. Bởi vì GDP của Việt Nam tính theo giá thực tế thì giá USD cũng là thực tế, không phải tính theo giá so sánh năm 2010. Vì vậy GDP của VN theo giá thực tế sẽ vào khoảng 130 tỷ USD, cách tính quy đổi ngang giá vào khoảng gần 300 tỷ USD.
Chỉ tính tiền lãi vay với lãi xuất 4%/năm thì mỗi năm Việt Nam cũng phải trả từ 4 – 5 tỷ USD tiền lãi (chưa tính tiền gốc), có thể một số khoản vay có thời hạn trả nợ dài nên chưa đến thời điểm trả, nhưng một số khoản vay cũng sắp đến thời điểm phải trả gốc. Vậy là người dân VN sẽ còng lưng làm để trả nợ.
Cũng phải nói rất hài hước là kiểu “gia đình Việt Nam” nói về nợ của doanh nghiệp Nhà nước rằng Nhà nước không chịu trách nhiệm về khoản vay của doanh nghiệp Nhà nước không được Chính phủ bảo lãnh. Nói như vậy khác nào một Ông bố nói với cô giáo chủ nhiệm lớp tiểu học rằng: “tôi không chịu trách nhiệm nộp tiền học phí cho thằng con lớp 2 của tôi”. Vậy Doanh nghiệp Nhà nước là gì? Tại sao lại gọi là Doanh nghiệp Nhà nước? mà không gọi là Doanh nghiệp tư nhân, hay Công ty cổ phần… Ai bổ nhiệm Ông Chủ tịch Hội đồng thành viên và các Ủy viên của DN nhà nước đó? Ai đẻ ra nó? Ai cấp vốn cho nó? Ai cấp đất đai, nhà xưởng cho nó? Ai xây dựng chơ chế hoạt động, điều lệ (luật Doanh nghiệp)? ai đẻ ra cơ chế đó?… Không ông Bố vô trách nhiệm Nhà nước thì ai vào đây? Vậy Ông lại bảo Ông không chịu trách nhiệm về khoản vay của DN Nhà nước thì ai chịu, chắc là Ông Trời chịu, nhưng có một điều hiển nhiên là người dân nộp thuế sẽ chịu. Ông Nhà nước không phải một Ông nào đó vô hình, mà nó là những con người cụ thể, với vị trí, chức năng, nhiệm vụ và trách nhiệm thì chắc chắn là phải có một người đứng đầu của một cơ quan quản lý Doanh nghiệp Nhà nước đó phải chịu trách nhiệm về việc đó (nếu là Chính phủ thì Thủ tướng phải chịu trách nhiệm, nếu là Bộ chủ quản thì Doanh nghiệp thuộc Bộ nào quản lý thì Bộ trưởng Bộ đó phải chịu trách nhiệm), đừng nói là Ông Bộ trưởng trước làm, tôi mới kế vị tôi không chịu trách nhiệm, bởi vì Ông đã nhận bàn giao từ Ông Bộ trưởng khóa trước thì Ông đang chức phải chịu trách nhiệm, nếu không thì Ông đừng có mà nhận bàn giao, phải quy trách nhiệm trước khi cho Ông Bộ trưởng khóa trước nghỉ hưu, thậm trí truy ngược lại.
Cấu nói là Nợ của Doanh nghiệp Nhà nước không được chính phủ bảo lãnh thì không tính là nợ công là vô trách nhiệm, như vậy còn mặt mũi nào nhìn bạn bè quốc tế, họ sẽ không bao giờ cho Doanh nghiệp Nhà nước của Việt Nam vay tiền nữa, như vậy Ông Nhà nước lại dùng mệnh lệnh để ra lệnh cho các ngân hàng thương mại cổ phẩn (51%) vốn Nhà nước phải cho các DN Nhà nước vay tiền, rồi lại phủi tay không chịu trách nhiệm, nhưng Ngân hàng thương mại cổ phần cũng có 51% vốn của Nhà nước (do Nhà nước in tiền ra), nhưng số tiền đó cũng đã trở thành nợ xấu từ lâu rồi, bây giờ chỉ còn lại 49% vốn của cổ đông, nhưng cổ đông cũng hết rồi (vì các DN sân sau của ông chủ Ngân hàng), vậy cuối cùng là vốn huy động của người dân gửi tiền (vậy thử hỏi xem có nguy hiểm với đồng tiền của người dân gửi trong ngân hàng không? Trong khi bảo hiểm tiền gửi của VN không có hoặc có thể ở mức 20 triệu đồng (ai gửi 20 tỷ lúc ngân hàng phá sản lấy 20 triệu về mua quan tài).
Trở lại với cách tính nợ công, VN chỉ công nhận Chính phủ vay nước ngoài và các khoản vay của DN Nhà nước của nước ngoài do Chính phủ bảo lãnh là tính vào nợ công, còn các khoản khác như: Nợ đọng xây dựng cơ bản 42.000 tỷ (con số mới nhất), trước đó là 90.000 tỷ, nhưng có thể 48.000 tỷ đã được đẩy trách nhiệm cho chính quyền địa phương các tỉnh, thành phố, vì con số trước đó là 90.000 tỷ là chính xác, nhưng hiện nay chỉ có 42.000 tỷ là do Chính phủ chấp nhận đầu tư, các dự án do Chính phủ giao thì Chính phủ chịu, còn lại 48.000 tỷ do UBND các tỉnh, thành phố tự quyết thì tự phải lo để trả, Chính phủ Trung ương lại vô trách nhiệm với Chính phủ địa phương. Chưa kể nợ tiền vay của các DN Nhà nước mà Chính phủ không bảo lãnh vì vậy Nhà nước vô trách nhiệm như đã nói ở trên…
Chỉ tính tiền lãi vay với lãi xuất 4%/năm thì mỗi năm Việt Nam cũng phải trả từ 4 – 5 tỷ USD tiền lãi (chưa tính tiền gốc), có thể một số khoản vay có thời hạn trả nợ dài nên chưa đến thời điểm trả, nhưng một số khoản vay cũng sắp đến thời điểm phải trả gốc. Vậy là người dân VN sẽ còng lưng làm để trả nợ.
Cũng phải nói rất hài hước là kiểu “gia đình Việt Nam” nói về nợ của doanh nghiệp Nhà nước rằng Nhà nước không chịu trách nhiệm về khoản vay của doanh nghiệp Nhà nước không được Chính phủ bảo lãnh. Nói như vậy khác nào một Ông bố nói với cô giáo chủ nhiệm lớp tiểu học rằng: “tôi không chịu trách nhiệm nộp tiền học phí cho thằng con lớp 2 của tôi”. Vậy Doanh nghiệp Nhà nước là gì? Tại sao lại gọi là Doanh nghiệp Nhà nước? mà không gọi là Doanh nghiệp tư nhân, hay Công ty cổ phần… Ai bổ nhiệm Ông Chủ tịch Hội đồng thành viên và các Ủy viên của DN nhà nước đó? Ai đẻ ra nó? Ai cấp vốn cho nó? Ai cấp đất đai, nhà xưởng cho nó? Ai xây dựng chơ chế hoạt động, điều lệ (luật Doanh nghiệp)? ai đẻ ra cơ chế đó?… Không ông Bố vô trách nhiệm Nhà nước thì ai vào đây? Vậy Ông lại bảo Ông không chịu trách nhiệm về khoản vay của DN Nhà nước thì ai chịu, chắc là Ông Trời chịu, nhưng có một điều hiển nhiên là người dân nộp thuế sẽ chịu. Ông Nhà nước không phải một Ông nào đó vô hình, mà nó là những con người cụ thể, với vị trí, chức năng, nhiệm vụ và trách nhiệm thì chắc chắn là phải có một người đứng đầu của một cơ quan quản lý Doanh nghiệp Nhà nước đó phải chịu trách nhiệm về việc đó (nếu là Chính phủ thì Thủ tướng phải chịu trách nhiệm, nếu là Bộ chủ quản thì Doanh nghiệp thuộc Bộ nào quản lý thì Bộ trưởng Bộ đó phải chịu trách nhiệm), đừng nói là Ông Bộ trưởng trước làm, tôi mới kế vị tôi không chịu trách nhiệm, bởi vì Ông đã nhận bàn giao từ Ông Bộ trưởng khóa trước thì Ông đang chức phải chịu trách nhiệm, nếu không thì Ông đừng có mà nhận bàn giao, phải quy trách nhiệm trước khi cho Ông Bộ trưởng khóa trước nghỉ hưu, thậm trí truy ngược lại.
Cấu nói là Nợ của Doanh nghiệp Nhà nước không được chính phủ bảo lãnh thì không tính là nợ công là vô trách nhiệm, như vậy còn mặt mũi nào nhìn bạn bè quốc tế, họ sẽ không bao giờ cho Doanh nghiệp Nhà nước của Việt Nam vay tiền nữa, như vậy Ông Nhà nước lại dùng mệnh lệnh để ra lệnh cho các ngân hàng thương mại cổ phẩn (51%) vốn Nhà nước phải cho các DN Nhà nước vay tiền, rồi lại phủi tay không chịu trách nhiệm, nhưng Ngân hàng thương mại cổ phần cũng có 51% vốn của Nhà nước (do Nhà nước in tiền ra), nhưng số tiền đó cũng đã trở thành nợ xấu từ lâu rồi, bây giờ chỉ còn lại 49% vốn của cổ đông, nhưng cổ đông cũng hết rồi (vì các DN sân sau của ông chủ Ngân hàng), vậy cuối cùng là vốn huy động của người dân gửi tiền (vậy thử hỏi xem có nguy hiểm với đồng tiền của người dân gửi trong ngân hàng không? Trong khi bảo hiểm tiền gửi của VN không có hoặc có thể ở mức 20 triệu đồng (ai gửi 20 tỷ lúc ngân hàng phá sản lấy 20 triệu về mua quan tài).
Trở lại với cách tính nợ công, VN chỉ công nhận Chính phủ vay nước ngoài và các khoản vay của DN Nhà nước của nước ngoài do Chính phủ bảo lãnh là tính vào nợ công, còn các khoản khác như: Nợ đọng xây dựng cơ bản 42.000 tỷ (con số mới nhất), trước đó là 90.000 tỷ, nhưng có thể 48.000 tỷ đã được đẩy trách nhiệm cho chính quyền địa phương các tỉnh, thành phố, vì con số trước đó là 90.000 tỷ là chính xác, nhưng hiện nay chỉ có 42.000 tỷ là do Chính phủ chấp nhận đầu tư, các dự án do Chính phủ giao thì Chính phủ chịu, còn lại 48.000 tỷ do UBND các tỉnh, thành phố tự quyết thì tự phải lo để trả, Chính phủ Trung ương lại vô trách nhiệm với Chính phủ địa phương. Chưa kể nợ tiền vay của các DN Nhà nước mà Chính phủ không bảo lãnh vì vậy Nhà nước vô trách nhiệm như đã nói ở trên…
3. Tình hình lãng phí trong đầu tư Công là một hòn đá tảng không nhỏ đè nặng nền kinh tế, vừa qua Quốc hội đã nhất trí cho phát hành 170.000 tỷ đồng trái phiếu Chính phủ (đi vay) và Nâng trần bội chi ngân sách NN từ 4,8 nên 5,3% GDP, tức là Chính phủ muốn có nhiều tiền để tiếp tục tăng đầu tư công chiếm 31% GDP. Nhưng Trái phiếu Chính phủ vẫn phải trả lãi, và lãi suất do phát hành trái phiếu là rất cao, thậm chí cao gấp 2 lần lãi tiền vay của các tổ chức tín dụng Quốc tế, vậy ai sẽ chịu trả lãi tiền vay do phát hành trái phiếu Chính phủ, vẫn là tiền từ các ngân hàng thương mại cổ phần, cuối cùng vẫn là người dân phải chịu, vì có vay là có trả.
Tình hình lãnh phí hiện nay không đầu tư dàn trải kiểu mỗi người dân một chút hưởng lợi từ những công trình bé tí tẹo nữa, mà đầu tư của Chính phủ đã nhắm đến những công trình hàng nghìn tỷ, thậm chí 1,4 tỷ USD mới khởi công ngày hôm qua (24.11) và như vậy tiền hoa hồng cũng thu được thành món, thành miếng to lớn hơn, không phải nhặt nhạnh vài tỷ tiền hoa hồng nữa, mà nhận luôn vài triệu đến vài chục triệu USD.
Tình hình lãnh phí hiện nay không đầu tư dàn trải kiểu mỗi người dân một chút hưởng lợi từ những công trình bé tí tẹo nữa, mà đầu tư của Chính phủ đã nhắm đến những công trình hàng nghìn tỷ, thậm chí 1,4 tỷ USD mới khởi công ngày hôm qua (24.11) và như vậy tiền hoa hồng cũng thu được thành món, thành miếng to lớn hơn, không phải nhặt nhạnh vài tỷ tiền hoa hồng nữa, mà nhận luôn vài triệu đến vài chục triệu USD.
4. Vấn đề nhóm lợi ích bị chết kỹ trong BĐS, trong đó có dính đến quan tham, vì vậy hiện nay đang dùng chính sách trì hoãn Nợ xấu, với mong muốn sau 5 năm (mua nợ xấu) và đẩy nợ ra khỏi bảng cân đối tài sản (sổ sách) của các ngân hàng thương mại thì đến 5 năm sau, nếu không xử lý được cũng hy vọng BĐS tăng giá và sẽ bán được với giá cao và xử lý thành công. Nhưng thử hỏi, nền kinh tế vận hành theo kiểu này, không chết nhanh mới là chuyện lạ! Phải biết rằng nếu nền kinh tế bị số ít các DN độc quyền (theo phe nhóm, nhóm lợi ích) việc cạnh tranh không có, việc quản lý, quản trị, hiệu quả sản xuất kinh doanh của DN đó lại càng xa xút vì cơ chế xin cho (nhóm lợi ích), vì vậy nền kinh tế càng yếu kém, càng thiếu sức cạnh tranh, trong khi cam kết khi gia nhập WTO, TTP… là phải thực hiện đúng, lúc đó sức cạnh tranh không có thì nền kinh tế VN là nền kinh tế làm thuê cho nước ngoài, không có quyền lựa chọn, thua ngay trên sân nhà…
Với nền kinh tế yếu kém như vậy, tiền cũng không được dàn đều cho người dân, tức là tầng lớp trung lưu sẽ ít hơn, hoặc bị giảm thu nhập, mà thu nhập cao, siêu cao sẽ dồn về một số rất ít các ông chủ (nhóm lợi ích), khi nhóm tầng lớp trung lưu ít đi, tức là sức mua giảm, hàng tồn kho lại tăng, và BĐS tiếp tục đóng băng lâu dài và bền bỉ, có thể đóng băng đến 2020. Như vậy nền kinh tế lại tiếp tục suy thoái sâu hơn vì vấn đề hiệu quả đầu tư công vẫn là một bài toán vô cùng nan giải.
Với nền kinh tế yếu kém như vậy, tiền cũng không được dàn đều cho người dân, tức là tầng lớp trung lưu sẽ ít hơn, hoặc bị giảm thu nhập, mà thu nhập cao, siêu cao sẽ dồn về một số rất ít các ông chủ (nhóm lợi ích), khi nhóm tầng lớp trung lưu ít đi, tức là sức mua giảm, hàng tồn kho lại tăng, và BĐS tiếp tục đóng băng lâu dài và bền bỉ, có thể đóng băng đến 2020. Như vậy nền kinh tế lại tiếp tục suy thoái sâu hơn vì vấn đề hiệu quả đầu tư công vẫn là một bài toán vô cùng nan giải.
5. Việc tái cơ cấu nền kinh tế vẫn dậm chân tại chỗ, đó là một sự tụt hậu đã nhìn thấy ngày càng rõ hơn cho đất nước. Khi nền kinh tế dựa trên đầu tư công mà không dựa vào nền tảng là sản xuất hàng hóa thì mục tiêu của ĐH Đảng XI là đến năm 2020 nước ta cơ bản trở thành nước công nghiệp theo hướng hiện đại sẽ không bao giờ có từ đó. Cũng biết rằng mục tiêu đó không đạt được vì vậy Đảng mới đề ra mục tiêu dùng cụm từ “cơ bản” vậy thế nào là cơ bản? cơ bản có khá hơn hiện nay không? Hay sau này không đạt được rồi lại nói là thế này là cơ bản rồi còn gì!
Tóm lại là đất nước sẽ chìm vì nạn tham nhũng, hiện nay tham nhũng đã bắt tay nhau thành lợi ích nhóm và nguy hiểm vô cùng, nó sẽ hủy hoại đất nước nhanh hơn, có thể sau 3 năm nữa chúng ta sẽ nhìn thấy cảnh của những năm 1980 – 1981.
Link : http://www.gocnhinalan.com/bai-tieng-viet/ci-gi-kinh-vit-nam.html#comment-65147