Thứ Tư, 26 tháng 12, 2018

VIẾT CHO MẤY THANH NIÊN MỚI RA TRƯỜNG

1. "Em có quen với mấy chuyện rót nước, lau bàn, xách giấy tờ đi ký, photocopy, chỉnh văn bản giùm anh không? Không quen thì phải tập nha, vì đó là những việc cơ bản mà bất kỳ ai tham gia đời sống văn phòng cũng phải biết làm và bắt đầu làm. Không phải ai đì em gì đâu, chẳng qua là vì em nhỏ nhất thì chịu khó mà làm. Hãy học cách chăm sóc cho người khác, quan sát nét mặt của họ để coi lúc nào nên nói cái gì, sau này có lợi cho em."

2. "Đừng nghĩ bằng cấp của em là ngon lắm. Trong này có nhiều người không có tấm bằng đại học nhưng đi làm đã 10 năm, kinh nghiệm chắc phải gấp 10 lần em. Lý thuyết em học, đơn thuần là lý thuyết, thực tế rất khác, nhưng, nếu có lý thuyết tốt mà thêm thực tiễn giỏi thì em sẽ tiến rất nhanh, nên ráng làm đi."

3. "Đừng bao giờ ngồi đó, thấy cấp trên của mình làm không đúng những gì mình học rồi chửi rằng sếp ngu, dựa vào quan hệ để lên làm sếp. Họ có thể ngu, nhưng họ lại làm sếp của em. Em chấp nhận làm cấp dưới của họ thì có nghĩa là... em ngu hơn họ, nên đừng nghĩ họ ngu."

4. "Đừng thấy sếp suốt ngày đi nhậu, toàn bộ công việc em đều phải làm mà ca thán, cho rằng họ sướng, em khổ. Không đâu em, đi nhậu là một kỹ năng mềm mà không phải ai cũng học được đâu. Thực tế ở đây, hợp đồng được ký trên bàn làm nhậu và trên giường nhiều hơn bàn làm việc."

5. "Mấy năm đầu đi làm, khoan nghĩ nhiều tới lương, quan trọng là em được làm với ai, học được những gì. Ai cũng có mặt mạnh mặt yếu, nên ráng học cái tốt từ họ trước, khi mình cứng hơn rồi thì bắt đầu tìm điểm xấu của người khác để tránh hay sửa."

6. "Đừng chê bai công ty, đừng nghĩ rằng công ty có nghĩa vụ lớn với các bạn trẻ mới đi làm. Đa phần công ty nào cũng mất khoảng 3 đến 6 tháng để đào tạo mấy em quen môi trường công sở. Lỡ làm 2 tháng thử việc xong mấy em nghỉ, vậy 2 tháng đó lương của em từ đâu ra? Cũng là công ty chịu lỗ đó, vì rõ ràng trong 2 tháng, giá trị của em mang về cho công ty gần như không có."

7. "Không bao giờ được coi thường bất kỳ ai, dù là cô lao công, anh bảo vệ hay chú gởi xe. Họ đều như em, làm công ăn lương, thương nhau giúp nhau chứ không được đặt mình trên họ."

8. "Cấm tuyệt đối nghĩ bản thân cao hơn mấy cô bán bánh mì đối diện, chị bưng gánh bán hàng ăn mỗi chiều hay cô chú bán cơm trưa. Có thể môi trường kiếm sống của họ không tốt bằng em, không ngồi máy lạnh như em. Nhưng vị thế xã hội, họ là chủ của công việc họ làm, em làm công cho người khác. Họ có thể không bán cho người họ không thích, nhưng em dù không thích khách hàng đó vẫn phải làm vì sếp em muốn. Em thua họ, đừng chảnh."

9. "22 năm đầu đời của em, chỉ đơn giản là những ngày lý thuyết và chưa bước vào đời. Giờ là trang mới của đời em, đây là cuộc chiến chứ không còn là trường học nữa.

10. "Mỗi công ty đều có một văn hoá nhất định, em mới vào, ráng tìm hiểu văn hoá đó là gì, tự nghiệm coi bản thân mình có phù hợp và hoà nhập được không. Nếu không, em tự rút lui chứ đừng nghĩ rằng cả công ty sẽ thay đổi văn hoá vì em."

Thứ Năm, 13 tháng 12, 2018

Bố con quảng phệ cứ bot-đấtchén tì tì sống khỏe!
Mấy con nhang cứ tít mù ấn -lộc mà vắn số!

Buôn thần bán thánh: sau lưng đại gia là quan chức
Giang Nam

#VNTB Chùa Bái Đính vốn là một chùa nhỏ trên núi, thuộc Ninh Bình. Trước đây chỉ có dân địa phương quanh vùng cúng lễ hàng năm… bây giờ nhiều trùm đại gia “hô biến” thành chùa thiêng toàn quốc, đại diện cho Phật giáo Việt Nam.

Tháng giêng là tháng ăn chơi/ Tháng hai cờ bạc tháng ba rượu chè

Nguyễn Trung Ngạn (1289 - 1370) quê Hưng Yên đỗ hoàng giáp tiến sĩ đầu tiên năm 1304 thời Trần khi mới 16 tuổi. Ông từng trấn nhậm đứng đầu các xứ Thanh Hoá, Nghệ An và kinh thành Thăng Long.

Ông để lại những quan điểm sâu sắc: Muốn biết quá khứ, hỏi người đầu bạc/ Muốn biết tương lai, nhìn vào đền miếu.

Năm nào ngành văn hoá cũng công bố nước ta có khoảng 8000 lễ hội. Đài báo theo đó nhắc đi nhắc lại, gieo một cảm giác khó chịu cho thiên hạ. Sau đó đài báo chọn một số lễ hội “nóng nhất” cho phóng viên đi phản ánh mặt trái nhếch nhác. Năm nào cũng thế, lặp đi lặp lại như điệp khúc.

Lễ hội lớn và tình trạng buôn thần bán thánh được “cấp phép”

Các lễ hội tôn giáo, đa số là đạo Phật, một số ít Đạo giáo, gắn liền với các chùa chiền am miếu. Nổi bật nhất là lễ hội Chùa Hương (huỵện Mỹ Đức, Hà Nội) kép dài ba tháng được cả nước biết đến, còn vì quần thể thiên nhiên kỳ thú giáp ranh hai huyện Mỹ Đức và Ứng Hoà. Nam bộ có lễ hội Bà Chúa Xứ cũng gắn với danh lam thắng cảnh, thu hút tín đồ đạo giáo từ Nam bộ ra tới miền Trung

Những lễ hội nào gắn với vùng đất có ưu thế về phong cảnh thiên nhiên kỳ thú có thể thoả mãn nhu cầu du lịch thì phát triển hơn hẳn. Và những nơi này đã nảy sinh tham vọng kinh doanh tâm linh, ban đầu là các chính quyền địa phương đầu tư, sau kéo theo những đại gia và không thể thiếu quan chức có quyền thế “nhúng tay” vào.

Mọi chuyện lùm xùm gần đây chỉ thuộc về các lễ hội Lớn, đặc biệt khi có đại gia cùng quan chức chen vào góp “cổ phần”.

[Về “lễ hội cách mạng”: hơn nửa thế kỷ qua vẫn chưa được nhân dân tự nguyện tham gia. Chủ yếu là do Đài truyền hình và cán bộ ngành văn hoá, cán bộ phường xã tổ chức… sau đó VTV và các đài địa phương đưa lễ hội “vào tận phòng ngủ” mỗi nhà qua màn hình TV.].

Nhà văn Phạm Lưu Vũ đồng thời là một nhà nghiên cứu Phật giáo uyên bác dù không chuyên nghiệp. Ông thường lưu ý tìm hiểu các chùa phật lớn, đặc biệt kinh ngạc trước sự xuất hiện chùa “Bái Đính mới”, đã bỏ công tìm hiểu ngọn nguồn “sự lạ” này.

Chùa Bái Đính là 1 ngôi chùa cổ nhỏ, khiêm tốn ẩn mình trên núi. Giờ vẫn y nguyên như vậy. Chùa gần kề khu quần thể cố đô Hoa Lư Tràng An, xây dựng từ hơn 1000 năm trước, gắn với nhà Đinh, Tiền Lê và nhà Lý giai đoạn đầu (trước khi dời đô ra Thăng Long). Ngôi chùa cổ diện tích 27 hecta, nằm trên sườn núi, giữa các thung lũng và hồ, cửa ngõ phiá tây cố đô Hoa Lư. Tuy nhiên, đến năm 2003, các vị đại gia nhúng tay mở rộng khu chùa đến 170 hecta.

Tập đoàn Xuân Trường, một “con bạch tuộc” khổng lồ ở Ninh Bình, từ khi lọt vào danh sách “sân sau” của 3X, đã bằng nhiều thủ đoạn, thâu tóm hàng trăm héc ta đất rừng xung quanh đó để xây dựng một “Tổ hợp chùa” dập khuôn phong cách Trung Quốc, vận hành theo mô hình “trang trại”, nuôi hàng trăm vị sư có thứ tự lớp lang hẳn hoi, mạo xưng là “Khu du lịch tâm linh”, mạo nhận 2 chữ “Bái Đính”, biến “Bái Đính” thành một “thương hiệu”, thực chất là cỗ máy in tiền khổng lồ của một nhóm lợi ích.

Sử dụng Bái Đính rồi lập lờ đánh lận con đen của ông chủ Xuân Trường đã và đang trở thành hiện thực. Cổng thông tin điện tử của chính phủ chăng phải vô tình đã giới thiệu “Trang trại chùa Bái Đính” (của Xuân Trường) là ngôi chùa có từ hàng ngàn năm nay (!). Điều này hoàn toàn là sai sự thật

Và nhóm nhà đầu tư dưới mác Phật Giáo đó cũng không quên “quảng cáo” cho những “kỉ lục” nhất thế giới, nhất châu Á, nhất Đông Nam Á, và nhất nước của mình. Từ đây, chùa Bái Đính vốn là một chùa nhỏ trên núi, thuộc Ninh Bình đã được “hô biến” thành chùa thiêng toàn quốc, đại diện cho Phật giáo Việt Nam.

Chưa dừng tại đó, khi "dịch vụ tâm linh" tạo ra nguồn thu siêu lợi nhuận, ông Nguyễn Xuân Trường tiếp tục dự án 10.000 tỷ đồng nhằm xây dựng Khu du lịch quốc gia Hồ Núi Cốc, chùa Tháp thuộc khu du lịch với tham vọng là Tháp Phật giáo lớn nhất thế giới.

Theo đó, chùa Tháp có chiều cao 150m, nền móng Tháp có chiều rộng 10.000m2.

Ngoài ra, ông Trường còn tham vọng xây dựng 1 tổ hợp "tâm linh" khác còn lớn hơn cả Bái Đính nữa tại tỉnh Hà Nam. Trong đó, "di dời" cả khu trại giam (Ba Sao) để dành đất đai lại cho nó. Điểm "tâm linh" này nằm trên đường kẻ nối từ chùa Hương tới Bái Đính.

Tại phía Nam, tình trạng "buôn thần thánh" không khá hơn, khi bức tượng “Bà Chúa Xứ” An Giang sắp có bản copy thứ 2

Đây là thần tượng, thần tích linh thiêng bậc nhất vùng Nam bộ và Trung bộ. Và nay, Cty MGA đang xây thêm một bản nhái.

Lãnh đạo sở VH và Tỉnh sơ duyệt nhất trí dự án "Bà Chúa Xứ copy" cuả Cty cáp treo MGA, rồi đưa ra Bộ VH. Bà thứ trưởng Bộ này chả biết gì, tin tưởng ở đảng địa phương, cũng nhất trí dự án luôn, giấy tờ đều đóng dấu mộc đỏ với dòng ghi chú: “Cần lấy ý kiến đồng thuận của nhân dân địa phương Châu Đốc”.

Đây là sự ngược đời! Bởi đáng lý ra, các vị quan chức phải hỏi ý kiến nhân dân rồi hãy ký duyệt chứ.

Khi địa phương bức xúc hỏi, nhà báo chất vấn, ông chủ đầu tư dự án chìa giấy tờ ra nói "Tỉnh và Bộ đồng ý cả rồi. Vội quá nên chưa hỏi ý kiến nhân dân được, làm xong sẽ hỏi sau..."!

Cũng như nhiều địa điểm tâm linh khác, người hành hương đến Bái Đính và cố đô Hoa Lư hầu như không còn biết ngôi chùa cổ nghìn tuổi mang tên chính chủ nằm trên sườn núi xa. Họ bị hút vào chùa “mới” hơn 10 tuổi rực rỡ, hoành tràng với nhiều dịch vụ.

Thế mới biết, cái thời niềm tin đi xuống thì "buôn thần bán thánh" với cái hoành tráng, to lớn, tiện ích là siêu lợi nhuận. Tất nhiên, đằng sau mỗi dự án "du lịch tâm linh", là những đại gia và quan chức "đỡ đẻ".

Thứ Bảy, 8 tháng 12, 2018

Bài điếu văn tuyệt vời của cựu tổng thống Mỹ Bush con khóc cố tổng thống Mỹ Bush cha.

“Các vị Khách quý, các vị Tổng thống và Đệ nhất Phu nhân, các viên chức chính phủ, viên chức nước ngoài, và bạn bè thân quý. Jeb, Neil, Marvin, Doro, và tôi cùng gia đình thân quyến chân thành cám ơn tất cả quý vị đã có mặt tại đây cùng chúng tôi.

Tôi có lần nghe người ta nói về con người, “Ý là chết trẻ càng trễ càng tốt.” (Nhiều tiếng cười vang lên).

Ở tuổi 85, một thú vui của cố Tổng thống George H. W. Bush là đề máy chiếc thuyền Fidelity, khởi động những động cơ gấp ba lần 300 mã lực để phóng, bay một cách vui vẻ qua Atlantic với thuyền Mật vụ đang căng thẳng theo sau.

Ở tuổi 90, cố Tổng thống George H. W. Bush nhảy dù từ phi cơ, đáp xuống Nhà thờ St. Ann bên bờ biển ở Kennebunkport, tiểu bang Maine – nơi mẹ ông kết hôn và nơi ông vẫn thường đi lễ. Mẹ vẫn đùa, bảo bố chọn nơi đó phòng khi dù không bung. (Tiếng cười vang lên.)

Ở tuổi 90, ông phấn chấn vui mừng khi bạn thân James A. Baker giấm giúi đem vào bệnh viện một chai vodka Grey Goose. Rõ ràng, chai rượu quá tốt với món bò steak mà Morton giao cho Baker. (Tiếng cười rộ lên)

Cho đến những ngày cuối đời, bố vẫn hướng dẫn con cháu. Khi về già, ông dạy chúng tôi sống có tuổi với phẩm cách, hài hước và tử tế như thế nào, và đến khi Chúa gọi thì can đảm gặp Ngài với niềm vui trong lời hứa của những gì phía trước.

Một lý do Bố biết chết trẻ như thế nào là do ông gần chạm tay vào đó, hai lần. Khi còn thiếu niên, nhiễm trùng tụ cầu khuẩn gần như lấy đi mạng sống của ông. Vài năm sau, khi một mình trên chiếc bè lênh đênh trên Thái Bình Dương, ông cầu nguyện được người ta đến cứu trước khi bị kẻ thù tìm thấy.

Chúa đã trả lời những lời cầu nguyện này, không những thế, Ngài có những dự tính khác cho George H.W. Bush. Đối với bố, tôi nghĩ, những vết bầm tím của cái chết đã khiến ông trân quý món quà cuộc sống. Chính vì vậy, ông thề sẽ sống hết mình mỗi ngày.

Bố luôn luôn bận rộn – một người đàn ông chuyển động không ngừng – nhưng ông chưa bao giờ quá bận rộn chia sẻ tình yêu cuộc sống với những người chung quanh. Ông dạy chúng tôi yêu thích thiên nhiên, ông thích nhìn chó chọc ghẹo bầy chim. Ông yêu thích thả cá vược khó bắt. Và khi phải gắn liền với xe lăn, ông vui khi được ngồi trước hiên sau nhà tại Walker’s Point, chiêm ngưỡng vẻ đẹp hùng vĩ của Đại Tây Dương. Đường chân trời trước mắt ông thật tươi sáng và tràn đầy hy vọng. Bố quả thật là một người rất lạc quan, và niềm lạc quan đó đã dẫn dắt con cái, và giúp mỗi một chúng tôi tin rằng, bất cứ điều gì đều có thể làm được.

Bố vẫn thường mở rộng những chân trời của mình với những quyết định can đảm. Ông ấy là nhà ái quốc. Sau khi tốt nghiệp trung học, ông tạm gác đại học sang một bên để trở thành phi công chiến đấu Hải quân khi Đệ nhị Thế chiến nổ ra. Giống như nhiều người trong cùng thế hệ, ông chưa bao giờ nói về thời gian quân ngũ cho đến trở thành nhân vật của công chúng, buộc ông phải nhắc đến. Chúng tôi được biết về cuộc tấn công ở Chichi Jima, hoàn thành nhiệm vụ, và bị bắn rơi. Chúng tôi được biết về cái chết của những đồng đội của bố, những người ông suốt đời giữ trong tâm tưởng, và chúng tôi biết về chuyện ông được cứu như thế nào.

Và rồi, một quyết định táo bạo khác, bố đưa gia đình trẻ của mình đang thoải mái ở bờ Đông dọn sang Odessa, Texas. Bố mẹ nhanh chóng thích nghi với môi trường cằn cỗi. Bố là người dễ chịu, ông tử tế, kết láng giềng với những phụ nữ mà bố mẹ và tôi dùng chung phòng tắm trong một căn duplex nhỏ, thậm chí ngay cả khi ông biết công việc của họ – những nữ hoàng bóng đêm. (Tiếng cười rộ lên)

Bố là người biết đồng cảm, có thể cảm thông với bất cứ ai trong mọi tất cả tầng lớp xã hội. Ông ấy không hoài nghi, ông biết tìm điểm tốt trong mỗi con người, và vẫn thường tìm thấy.

Bố dạy chúng tôi rằng, phục vụ công chúng cao quý và cần thiết, và một người có thể phục vụ với liêm chính và gìn giữ những giá trị quan trọng, như niềm tin và gia đình. Ông ấy tin mãnh liệt rằng, điều quan trọng là phải đền đáp cộng đồng và quốc gia nơi mỗi người sinh sống. Bố nhận ra rằng, tâm hồn sẽ luôn phong phú khi chúng ta cho ra, khi phục vụ những người khác. Chính vì vậy, ông ấy toả sáng nhất trong một ngàn điểm sáng.

Trong thành công, bố không dành hết điểm. Khi thất bại, ông gánh vác trách nhiệm. Ông chấp nhận thất bại là một phần của việc sống một cuộc đời trọn vẹn, nhưng bố dạy chúng tôi không bao giờ để thất bại đánh gục. Ông cho chúng tôi thấy, những trở ngại có thể tăng thêm sức mạnh như thế nào.

Không có nỗi thất vọng nào của ông có thể so sánh với thảm kịch lớn nhất trong cuộc đời một con người, đó là sự mất mát đứa con. Jeb và tôi còn quá nhỏ để có thể nhớ nỗi đau đớn mà bố mẹ trải qua khi em gái 3 tuổi của chúng tôi qua đời. Sau này chúng tôi mới biết, bố cầu nguyện cho em mỗi ngày. Ông gắng gượng được là nhờ tình yêu của Đấng Toàn năng, và tình yêu đích thực và bền bỉ của mẹ chúng tôi. Bố luôn tin, một ngày nào đó, ông sẽ lại được ôm con gái Robin yêu quý.

Bố thích cười, đặc biệt là cười nhạo bản thân. Ông có thể trêu ghẹo và châm chích ai đó, nhưng không bao giờ mạ lị. Ông xem những câu nói đùa hay rất quan trọng. Đó là lý do ông chọn Simpson. (Tiếng cười rộ lên). Có một nhóm bạn bè thân thích mà ông vẫn thường xuyên chia sẻ những câu chuyện đùa trên email. Hệ thống chấm điểm chất lượng của truyện cười mang tính rất George Bush. 7 – 8 điểm rất hiếm và được xem là người thắng lớn, nhưng hầu hết chúng không có màu sắc. (Tiếng cười).

George Bush biết làm bạn trung thành và đích thực như thế nào. Ông vinh danh và nuôi dưỡng nhiều tình bạn bằng sự rộng lượng và tâm hồn cho ra. Có rất nhiều thư viết tay, động viên, khích lệ, cảm thông hay cám ơn bạn bè và người thân.

Bố là người có khả năng phi thường trong việc đóng góp bản thân mà không mong báo đáp. Nhiều người sẽ nói với các bạn rằng, bố tôi là cố vấn, là một người cha tinh thần trong cuộc đời họ. Ông biết lắng nghe và biết an ủi. Ông là bạn của Don Rhodes, Taylor Blanton, Jim Nantz, Arnold Schwarzenegger, và có lẽ, không giống như những người khác, ông làm bạn với người đã đánh bại ông, Bill Clinton. Anh em chúng tôi xem những người đàn ông trong nhóm bạn này là “anh em khác mẹ.” (Tiếng cười.)

Bố dạy chúng tôi, không nên bỏ phí dù một ngày. Ông chơi golf với tốc độ đáng nể. Tôi luôn luôn tự hỏi, tại sao bố khăng khăng chơi golf tốc độ, ông đánh golf rất giỏi. Kết luận của tôi là, ông chơi nhanh, vì vậy có thể chuyển sang trận khác, tận hưởng thời gian còn lại trong ngày, tiêu hao năng lượng, sống hết mình. Ông được sinh ra với hai trạng thái: vắt kiệt sức, rồi ngủ. (Tiếng cười).

Bố dạy chúng tôi làm người cha, làm ông, làm ông cố tốt có ý nghĩa gì. Ông rất cứng trong những nguyên tắc riêng và luôn hỗ trợ khi chúng tôi bắt đầu trưởng thành. Ông khích lệ, động viên và an ủi nhưng không bao giờ mách nước. Chúng tôi thử sự kiên nhẫn của ông – tôi biết mình từng thử (Tiếng cười) – nhưng ông bao giờ cũng đáp lại với món quà tuyệt vời của tình yêu vô điều kiện.

Thứ Sáu tuần trước, khi được báo ông đang lâm chung, tôi gọi điện đến. Người nhận điện thoại bảo, “Tôi nghĩ ông ấy có thể nghe được ông, nhưng hầu như cả ngày không nói tiếng nào. Tôi bảo, “Bố à, con yêu bố lắm, và bố là người cha tuyệt vời nhất trên đời.” Và câu nói cuối cùng của ông trên trái đất này là, “Bố cũng yêu con!”

Đối với chúng tôi, bố gần như hoàn hảo, nhưng không phải hoàn hảo tuyệt đối. Game của bố ồn ào, (tiếng cười) ông không giống như vũ công, ca sĩ Fred Astaire trên sàn nhảy, (tiếng cười) ông không thể tiêu hoá rau, đặc biệt là broccoli, (tiếng cười). Và nhân tiện, ông ấy truyền gen này sang cho chúng tôi (tiếng cười).

Cuối cùng, mỗi ngày trong cuộc hôn nhân 73 năm, Bố dạy chúng tôi làm một người chồng tuyệt vời có ý nghĩa như thế nào. Ông ấy kết hôn với nửa của mình, ông trân trọng mẹ, ông cười và khóc cùng với bà, ông dành trọn vẹn cho bà.

Khi tuổi xế chiều, Bố thích nắm tay mẹ khi xem các loạt phim truyền hình cảnh sát chiếu lại, vặn âm thanh lớn (cười). Sau khi mẹ qua đời, Bố mạnh mẽ nhưng ông chỉ muốn được nắm tay mẹ lại.

Tất nhiên, Bố dạy tôi một bài học đặc biệt khác. Ông cho tôi thấy ý nghĩa của việc làm Tổng thống, phục vụ quốc gia với liêm chính, lãnh đạo với lòng can đảm, và hành động với trái tim chứa đầy tình yêu dành cho đồng bào quốc gia. Khi lịch sử được viết thành sách, họ sẽ bảo rằng, George H.W. Bush là vị Tổng thống vĩ đại của Hoa Kỳ, một nhà ngoại giao chưa từng có, một vị Tổng Tư lệnh có thành tựu to lớn, và một người đàn ông lịch lãm thực thi nhiệm vụ với tư cách phẩm giá và danh dự.

Trong bài phát biểu nhậm chức, Tổng thống 41 của Hoa Kỳ nói rằng, ‘Chúng ta không thể hy vọng chỉ để lại cho con chiếc xe to hơn, một trương mục ngân hàng lớn hơn. Chúng ta phải hy vọng cho chúng biết ý nghĩa của một người bạn trung thành, một người làm cha làm mẹ biết yêu thương, một công dân biết xây dựng căn nhà của mình, cộng đồng của mình, khu phố của mình tốt hơn khi anh ta tìm đến. Chúng ta muốn những người đàn ông, những phụ nữ làm việc với chúng ta nói gì khi chúng ta không còn ở đó nữa? Rằng chúng ta hướng tới thành công hơn bất cứ hai chung quanh? Hay, chúng ta dừng lại hỏi thăm một đứa trẻ bị bệnh đã khoẻ chưa, và ghé một chút để trao đổi vài câu thăm hỏi bạn bè?’

Bố à, chúng con sẽ ghi nhớ lời bố, nhớ tất cả những điều này và nhiều hơn thế nữa!

Chúng con sẽ nhớ Bố. Tấm lòng lịch sự, chân thành, và tốt bụng của bố sẽ ở lại với chúng con mãi mãi. Chính vì vậy, qua nước mắt, hãy cho chúng con nhìn thấy phước lành khi được làm con của Bố và yêu thương Bố – một người đàn ông cao quý và tuyệt vời, và người cha tốt nhất trên đời.
Và trong niềm thương tiếc, đau buồn, hãy để chúng con mỉm cười khi biết Bố đang ôm Robin và đang nắm tay mẹ!”

Copy từ FB nhà văn Nguyễn Quang Vinh