Chủ Nhật, 22 tháng 3, 2015

Mỗi khi nghĩ tới hai chữ “thành công” không hiểu sao tôi hay hình dung đến hình tượng chiếc máy bay. Lúc máy bay đang chạy trên đường băng để chuẩn bị cất cánh bao giờ cũng là lúc nặng nề và khó khăn nhất nhưng khi đã cất cánh thì dường như có một sự thay đổi đột biến, nó bay vào không trung với một tốc độ hoàn toàn khác hẳn.


Từ hình tượng chiếc máy bay, tôi hay nghĩ đến hai khái niệm mà có lẽ cho đến bây giờ tôi vẫn cứ nghĩ mà vẫn chưa thể phân biệt được rõ ràng, đó là “động lực” và “động cơ”. Tôi viết bài này với hy vọng nhận được những chia sẻ của các bạn vì tôi tin rằng nhiều cái đầu vẫn hơn là một cái đầu. Theo các bạn “động lực” và “động cơ” là gì và chúng có vai trò thế nào trong đời sống?

Tôi thì tôi cứ nghĩ nôm na thế này, động cơ là bộ phận quan trọng nhất trong một bộ máy giúp cho bộ máy đó chuyển động còn động lực chính là nhiên liệu giúp cho động cơ vận hành. Áp dụng phép ẩn dụ này vào đời sống, chúng ta nhận ra điều gì?

Bạn có nghĩ vì sao bạn phải dậy mỗi sáng để đến sở làm hay không? Lý do bạn phải đến sở làm là hàng tháng bạn cần có một số tiền để tiêu vào một việc gì đó. Đó chính là động cơ, còn việc sử dụng đồng tiền vào “một việc gì đó” chính là động lực. Thông thường một điều gì đó đã được thỏa mãn thì con người không còn thích thú với nó nữa, nếu có tiếp tục làm mà không có hứng thú thì có nghĩa là hết động lực. Khi bạn có ít động lực thì động cơ sẽ hoạt động không tốt và “máy bay” sẽ gặp trục trặc mà thôi.

Như vậy đằng sau lý do bạn đi làm quan trọng hơn lý do bạn đi làm. Nếu việc bạn làm một việc gì đó là những mục đích lớn lao, nhiều thử thách và để khẳng định mình hoặc thỏa mãn niềm đam mê của mình chẳng hạn sẽ tạo cho bạn động lực không ngừng nghỉ và nhờ đó giúp bạn luôn làm việc một cách sáng tạo và hiệu quả.

Một trong những công việc quan trọng nhất của nhà lãnh đạo là duy trì được động lực phát triển của tổ chức mà ở đó tập hợp và phát huy được sức mạnh của các cá nhân hay nói cách khác là giúp cho mỗi cá nhân trong tổ chức của mình tìm ra được giá trị và tiềm năng tốt nhất của mình qua đó họ làm việc với một niềm đam mê không ngừng nghỉ thì chắc chắn tổ chức sẽ luôn phát triển bền vững. Ngược lại nếu tổ chức mà họ điều hành không có động lực thì điều đó coi như báo hiệu “ngày cáo chung” mà thôi.
 
Một trong những khái niệm mà tôi thường hay suy nghĩ nhiều nhất đó là từ “doanh nhân”. Theo bạn “Doanh nhân là gì?”, có rất nhiều định nghĩa về doanh nhân, ở đây tôi không muốn đưa ra định nghĩa của riêng mình, nhưng tôi hay suy nghĩ thế nào là doanh nhân đích thực và thế nào là doanh nhân giả tạo? Theo tôi, bản chất của doanh nhân là bạn bỏ ra một số nguồn lực nào đó để kinh doanh và chấp nhận rủi ro để theo đuổi lợi nhuận. Chính vì vậy phần thưởng của bạn chính là “chấp nhận rủi ro”, từ đó tôi nghĩ rằng “doanh nhân đích thực phải là người đam mê rủi ro” còn “doanh nhân giả tạo là những người kinh doanh mà ngoài lý do trên”.

Có rất nhiều người tham gia khởi sự mở doanh nghiệp vì rất nhiều lý do: chẳng hạn như khi đi làm thuê thì bị mất việc, ghét ông chủ, có mối khách hàng lớn, có ý tưởng kinh doanh…thế là họ hăm hở đăng ký kinh doanh, thuê địa điểm, vay vốn, thuê người và điều hành doanh nghiệp. Có rất nhiều người thành công cả về tiền bạc và danh tiếng, ở đây tôi không bàn về khía cạnh này nhưng nếu bạn chỉ có những lý do như vậy, tôi vẫn cứ cho rằng đó là “những doanh nhân giả tạo”. Và có lẽ theo cách nhìn này thì tôi thấy hầu hết đều là những “doanh nhân giả tạo”. Những doanh nhân giả tạo chỉ mới có động cơ tức là theo đuổi cơ hội chứ không có động lực.

Vậy thì thế nào là doanh nhân đích thực? “Đó là những người đam mê sự không chắc chắn”, chính điều đó thôi thúc bạn làm một điều gì đó, bạn hứng thú gây dựng cơ đồ, thay đổi kế hoạch, vượt qua mọi trở ngại, thất bại và quyết tâm theo đuổi một con đường của mình. “Sự đam mê rủi ro” chính là động lực chứ không phải động cơ, nó thôi thúc bạn khám phá không ngừng sự diệu kỳ trong kình doanh mà ở đó đồng tiền chỉ là phương tiện hay thước đo cho hiệu quả của bạn mà thôi. Chính sự đam mê có vẻ bất thường này là động lực thúc đẩy cho động cơ “máy bay” của bạn vận hành không ngừng nghỉ và không có kết thúc, ngược lại những doanh nhân giả tạo thì khi động cơ đã được thỏa mãn thì ngay lập tức họ không còn hứng thú với việc kinh doanh nữa nếu có theo đuổi cũng chỉ cơ hội mà thôi.

Thực tế là có những “doanh nhân giả tạo” lại rất giàu có và thành đạt và “những doanh nhân đích thực” lại đang phải vật lộn với cuộc sống, tuy nhiên mẫu số chung ở đây là ở chỗ bạn có phải là người “đam mê sự không chắc chắn” hay không mà thôi. Tôi thấy có rất nhiều người giàu có, họ bắt đầu một công việc mà chẳng có sứ mệnh tầm nhìn nào hết, họ có bản năng làm giàu, có lẽ họ có “máu” đam mê rủi ro”, có cái gì đó dẫn dắt họ đi theo.Những người này vừa có động cơ vừa có động lực. Nhưng cũng có nhiều người giàu có, họ kinh doanh đơn giản vì có những động cơ nào đó nhưng lại không xuất phát từ “máu kinh doanh”, tôi cho rằng họ chỉ có động cơ mà không có động lực.

Nếu áp dụng điều này trong các mối quan hệ như tình yêu chẳng hạn, lý do bạn yêu một người nào đó như vì tiền, người đó xinh đẹp, giàu có, có cơ hội thăng tiến, công ăn việc làm hay  như để cho thiên hạ “trầm trồ”…là những động cơ. Những lý do này sẽ không có cơ sở bền vững vì nó không phải là động lực. Nhưng nếu bạn yêu một ai đó là vì một tình cảm cao đẹp, vô tư hay sự tương hợp về mục đích sống, cùng chung giá trị, niềm tin và có thể cùng nhau vượt qua bất cứ trở ngại nào của đường đời thì đó chính là động lực chứ không phải động cơ.

Từ những lập luận và ví dụ trên tôi cho rằng cả động cơ và động lực đều hết sức quan trọng nhưng động lực quan trọng hơn, nó có tính bền vững hơn, là yếu tố “gốc rễ”, bản chất. Chính vì vậy chúng ta cần phân biệt thật rõ sự khác biệt giữa động lực và động cơ. Động lực thường xuất phát từ nội tâm và mang tính bền vững và dài hạn, động cơ thường mang tính ngắn hạn, nhất thời và bề nổi.

Tôi biết những gì tôi đưa ra ở đây có cái gì đó chưa chắc chắn và sẽ có rất nhiều người phản đối cách nhìn của tôi. Tôi hy vọng sẽ đón nhận được những quan điểm đa chiều của các bạn về vấn đề này.
BÀI HỌC MARKETING ĐÁNG KINH NGẠC TỪ MỘT NGƯỜI ĂN MÀY TRÊN PHỐ
Hắn đã dạy tôi một bài học kinh tế còn sâu sắc hơn một khóa học tại chức kinh tế ở trường. Tôi kể câu chuyện này chính bởi ý nguyện của tay ăn mày đó.
Tôi xách túi đồ nhãn hiệu Levi’s ra khỏi Plaza rồi đứng lại ở cửa chờ bạn. Một tay ăn mày chuyên nghiệp phát hiện ra tôi, sán tới đứng trước mặt. 
 
- Xin anh… cho tôi ít tiền đi! - Tôi đứng đó chả có việc gì nên tiện tay vứt cho hắn đồng tiền xu, rồi bắt chuyện cùng nhau.
 
Ăn mày rất thích kể lể.
 
- Tôi chỉ ăn mày quanh khu mua sắm này thôi, anh biết không? Tôi chỉ liếc một phát là thấy anh ngay. Đi mua Levi’s ở Plaza chắc chắn nhiều tiền…
 
- Hả? Ông cũng hiểu đời phết nhỉ! - Tôi ngạc nhiên.
 
- Làm ăn mày, cũng phải ăn mày cho nó có khoa học. - Ông ta bắt đầu mở máy.
 
Tôi ngẫm nghĩ một lát, thấy thú vị bèn hỏi:
 
- Thế nào là ăn mày một cách khoa học?
 
Tôi nhìn kỹ ông ta, đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, tay gầy giơ xương, nhưng lại sạch sẽ.
 
Ông ta giảng giải:
 
- Ai chẳng sợ và ghét ăn mày, nhưng tôi tin anh không ghét tôi, tôi đoán chắc điều đó. Đấy là điểm tôi khác biệt với những thằng ăn mày khác.
 
Tôi gật đầu đồng ý, đúng là tôi không ghét ông ta, nên tôi đang nói chuyện với ông ta đấy thôi.
 
- Tôi biết phân tích SWOT, những ưu thế, bất lợi, những cơ hội và nguy cơ. Đối mặt với những thằng ăn mày là đối thủ cạnh tranh của tôi, ưu thế (Strengths) của tôi là tôi không làm người ta phản cảm, lánh sợ. Cơ hội (Opportunities) và nguy cơ (Threats) thì chỉ là những yếu tố điều kiện bên ngoài thuộc về hoàn cảnh, có thể là dân số ở đây đông hay vắng, thành phố có quyết định chỉnh trang đô thị, dẹp hè phố chăng…
 
- …....?
 
- Tôi đã từng tính toán rất cụ tỉ (cụ thể và tỉ mỉ) rằng, khu vực thương mại này người qua lại đông, mỗi ngày khoảng mười nghìn người, nghèo thì nhiều lắm, nhưng người giàu còn nhiều hơn. Trên phương diện lý luận thì giả như mỗi ngày tôi xin được mỗi người một đồng xu một nghìn đồng, thì mỗi tháng thu nhập của tôi đã được ba trăm triệu đồng . Nhưng thực tế thì đâu phải ai cũng cho ăn mày tiền, mà một ngày làm sao tôi đi xin được mười nghìn lượt người. Vì thế, tôi phải phân tích, ai là khách hàng mục tiêu của tôi, đâu là khách hàng tiềm năng của tôi.
 

(Ảnh minh họa)
 
Ông ta lấy giọng nói tiếp:
 
- Ở khu Plaza này thì khách hàng mục tiêu của tôi chiếm khoảng 30% số lượng người mua sắm, tỉ lệ thành công khoảng 70%. Lượng khách hàng tiềm năng chiếm khoảng 20%, tỉ lệ thành công trên đối tượng này khoảng 50%. Còn lại 50% số người, tôi chọn cách là bỏ qua họ, bởi tôi không có đủ thời gian để tìm vận may của mình với họ, tức là xin tiền họ.
 
- Thế ông định nghĩa thế nào về khách hàng của ông? - Tôi căn vặn.
 
- Trước tiên, khách hàng mục tiêu nhé. Thì những nam thanh niên trẻ như anh đấy, có thu nhập, nên tiêu tiền không lưỡng lự. Ngoài ra các đôi tình nhân cũng nằm trong đối tượng khách hàng mục tiêu của tôi, họ không thể mất mặt trước bạn khác phái, vì thế đành phải ra tay hào phóng. Rồi tôi chọn các cô gái xinh đẹp đi một mình là khách hàng tiềm năng, bởi họ rất sợ bị lẽo đẽo theo, chắc chắn họ chọn cách bỏ tiền ra cho rảnh nợ. Hai đối tượng này đều thuộc tầm tuổi 20-30. Nếu tuổi khách hàng nhỏ quá, họ không có thu nhập, mà tuổi già hơn, thì họ có thể đã có gia đình, tiền bạc bị vợ cầm hết rồi. Những ông chồng đó biết đâu có khi đang âm thầm tiếc hận rằng không thể ngửa tay ra xin tiền của tôi ấy chứ!
 
- Thế thì mỗi ngày ông xin được bao nhiêu tiền?
 
- Thứ hai đến thứ sáu, sẽ kém một chút, khoảng hai trăm nghìn. Cuối tuần thậm chí có thể 4-500 nghìn.
 
- Hả? Nhiều vậy sao?
 
Thấy tôi nghi ngờ, ông ta tính cho tôi thấy:
 
- Tôi cũng khác gì anh, tôi cũng làm việc tám giờ vàng ngọc. Buổi sáng từ 11h đến tối 7h, cuối tuần vẫn đi làm như thường. Mỗi lần ăn mày một người tôi mất khoảng 5 giây, trừ đi thời gian tôi đi lại, di chuyển giữa các mục tiêu, thường một phút tôi xin được một lần được một đồng xu 1 nghìn, 8 tiếng tôi xin được 480 đồng một nghìn, rồi tính với tỉ lệ thành công 60% [(70%+50%)÷2] thì tôi được khoảng 300 nghìn.
 
Chiến lược ăn mày của tôi là dứt khoát không đeo bám khách chạy dọc phố. Nếu xin mà họ không cho, tôi dứt khoát không bám theo họ. Bởi nếu họ cho tiền thì đã cho ngay rồi, nếu họ cho vì bị đeo bám lâu, thì tỉ lệ thành công cũng nhỏ. Tôi không thể mang thời gian ăn mày có giới hạn của tôi để đi lãng phí trên những người khách này, trong khi tôi có thể xoay ngay sang mục tiêu bên cạnh.
 
Trời, tay ăn mày này có đầu óc quá đi, phân tích như thể giám đốc kinh doanh hoặc giám đốc tiếp thị vậy.
 
- Ông nói tiếp đi! - Tôi hào hứng.
 
- Có người bảo ăn mày có số may hay xui, tôi không nghĩ thế. Lấy ví dụ cho anh nhé, nếu có một thanh niên đẹp trai và một phụ nữ xinh đẹp đứng trước cửa shop đồ lót, thì anh sẽ chọn ai để ăn mày?
 
Tôi ngẫm nghĩ rồi bảo, tôi không biết.
 
- Anh nên đi đến xin tiền anh thanh niên kia. Vì đứng bên anh ta là một phụ nữ đẹp, anh ta chẳng lẽ lại không cho ăn mày tiền. Nhưng nếu anh đi xin cô gái đẹp, cô ta sẽ giả vờ là ghê sợ anh rồi lánh xa anh.
 
Thôi cho anh một ví dụ nữa: Hôm nọ đứng ở cửa siêu thị BigC có một cô gái trẻ tay cầm túi đồ vừa mua từ siêu thị, một đôi nam nữ yêu nhau đang đứng ăn kem, và một anh chàng đóng bộ công chức chỉnh tề, tay xách túi đựng máy tính xách tay. Tôi chỉ nhìn họ ba giây, sẽ không ngần ngừ bước thẳng tới mặt cô gái trẻ xin tiền, cô gái cho tôi hẳn hai đồng xu, nhưng ngạc nhiên hỏi tôi tại sao chỉ xin tiền có mỗi cô ta. Tôi trả lời rằng, cái đôi tình nhân kia đang ăn, họ không tiện rút ví ra cho tiền, anh kia trông có vẻ lắm tiền, trông như sếp nhưng vì thế trên người họ thường không có sẵn tiền lẻ. Còn cô vừa mua sắm ở siêu thị ra, cô tất còn ít tiền thừa, tiền lẻ.
 
Chí lý, tôi càng nghe tay ăn mày nói càng tỉnh cả người ra.
 
- Cho nên tôi bảo rồi, tri thức quyết định tất cả!
 
Tôi nghe sếp tôi nói bao lần câu này, nhưng đây là lần đầu tôi nghe một thằng ăn mày nói câu này.
 
- Ăn mày cũng phải mang tri thức ra mà ăn mày. Chứ ngày ngày nằm ệch ra ở xó chợ, cầu thang lên đường vượt giao lộ, xin ai cho được tiền? Những người đi qua giao lộ, chạy qua cổng chợ đều vội vàng hoặc cồng kềnh, ai ra đấy mà chơi bao giờ, ra đấy xin chỉ mệt người. Phải trang bị tri thức cho chính mình, học kiến thức mới làm người ta thông minh lên, những người thông minh sẽ không bao giờ ngừng học hỏi kiến thức mới. Thế kỷ 21 rồi, bây giờ người ta cần gì, có phải là cần nhân tài không?
 
Có lần, có một người cho tôi hẳn 50 nghìn, nhờ tôi đứng dưới cửa sổ gào: "Hồng ơi, anh yêu em", gào 100 lần. Tôi tính ra gọi một tiếng mất 5 giây, thời gian cũng tương tự như tôi đi ăn mày một lần, nhưng lợi nhuận đạt được chỉ 500 đồng, còn kém đi ăn mày, thế là tôi từ chối.
 
Ở đây, nói chung một tay ăn mày một tháng có thể đi xin được một nghìn hoặc tám trăm lần. Người nào may mắn thì cùng lắm đi xin được khoảng hai nghìn lần. Dân số ở đây khoảng ba triệu, ăn mày độ chục anh, tức là tôi cứ khoảng mười nghìn người dân mới ăn mày một người. Như thế thu nhập của tôi ổn định, về cơ bản là cho dù kinh tế thế giới đi lên hay đi xuống, tình hình xin tiền của tôi vẫn ổn định, không biến động nhiều.
 
Trời, tôi phục tay ăn mày này quá!
 
- Tôi thường nói tôi là một thằng ăn mày vui vẻ. Những thằng ăn mày khác thường vui vì xin được nhiều tiền. Tôi thường bảo chúng nó là, chúng mày nhầm rồi. Vì vui vẻ thì mới xin được nhiều tiền chứ.
 
Quá chuẩn!
 
- Ăn mày là nghề nghiệp của tôi, phải hiểu được niềm vui do công việc của mình mang lại. Lúc trời mưa ít người ra phố, những thằng ăn mày khác đều ủ rũ oán trách hoặc ngủ. Đừng nên như thế, hãy tranh thủ mà cảm nhận vẻ đẹp của thành phố. Tối về tôi dắt vợ và con đi chơi ngắm trời đêm, nhà ba người nói cười vui vẻ, có lúc đi đường gặp đồng nghiệp, tôi có khi cũng vứt cho họ một đồng xu, để thấy họ vui vẻ đi, nhìn họ như nhìn thấy chính mình.
 
- Ối ông cũng có vợ con?
 
- Vợ tôi ở nhà làm bà nội trợ, con tôi đi học. Tôi vay tiền ngân hàng mua một căn nhà nhỏ ở ngoại thành, trả nợ dần trong mười năm, vẫn còn sáu năm nữa mới trả hết. Tôi phải nỗ lực kiếm tiền, con tôi còn phải học lên đại học, tôi sẽ cho nó học Quản trị kinh doanh, Marketing, để con tôi có thể trở thành một thằng ăn mày xuất sắc hơn bố nó.
 
Tôi buột miệng:
 
- Ông ơi, ông có thu nhận tôi làm đệ tử không?

Thứ Sáu, 13 tháng 3, 2015

Chuyện chửi
To: CLB con dượng,
Xã hội mình làm ăn ngày càng khó, nhiều vấn đề bất cập (nước đang phát triển nào chả vậy) khiến mọi người căng thẳng và sẵn sàng nói những lời thô lỗ cho nhau. Nhưng mình cố gắng khác biệt nhé, cố gắng mở miệng ra là nói những từ đẹp đẽ, thơm tho, hay ho cho nhau. Vì mình thuộc 1 nhóm người Việt trẻ văn minh, đẳng cấp, sang trọng về mặt tâm hồn...dù tiền bạc sự nghiệp chưa nhiều, thì nhân cách phải lung linh cho dượng.
Chửi chính là một sự bất lực của trí tuệ. Dượng chưa thấy 2 người phương Tây, 2 người Nhật đứng chống nạnh chửi nhau bao giờ. Ngay cả ở Thái lan, Indonesia...dượng cũng không thấy. Họ chỉ tranh luận cái gì đúng, cái gì sai (what's right, what's wrong). Mình thì tranh luận ai đúng, ai sai (Who's right, who's wrong). Cái tôi lớn quá, không ai thua ai. Từ đó chửi ra đời.
Chửi là việc mình nói ngôn từ xấu xí mày là con vật này vật kia, cha mẹ mày là con này con kia, rồi lôi các bộ phận sinh dục nam nữ, hay các từ miêu tả chuyện giao hợp giao cấu...để nói. Việc chửi tay đôi, chửi đổng, chửi móc méo...dượng chỉ thấy ở Trung Quốc và Việt Nam là nhiều. Mặc quần áo chi mà suốt ngày nói mấy bộ phận cơ thể ra miệng?
Tiếng Anh, chữ "chửi" rất ít ai dùng (scold), trong khi tiếng Trung thi rất nhiều câu có chữ này (ma). Dượng so sánh trong 2 cuốn 3000 câu tiếng Anh thông dụng thì không thấy câu nào nói chữ chửi bới trong khi cuốn 1600 câu tiếng Hoa phổ thông thì tràn ngập. Tây nó bực mình, nó có chửi thề để hạ hoả, nhưng đứng chửi nhau, lên mạng chửi nhau...thì không. Nhật nó bực mình, nó nhào vô quánh 1 cái, rồi hết. Vậy đi, bực quá thì vô toilet chửi thề 1 cái, rồi thôi, lo làm lo hạc, dành thời gian cho việc khác, văn minh hơn.
Cũng đừng vào các trang mạng mà có mấy bài viết chửi bới nhé, chả có gì hay ho, đọc sẽ bị lây nhiễm cái tiêu cực của người viết, vì họ nhìn vấn đề phiến diện, cực đoan và méo mó. Việc gì dù nhỏ xíu chứ mổ xẻ ra một hồi, công kích cá nhân, biến thành đám đông hỗn loạn dù trên mạng ảo. Mình đừng tò mò đọc, hãy thấy việc đó ớn quá, bỏ qua, kiếm việc khác làm.
Mấy ông già văn hoá cũ hay chửi lắm. Mấy đứa trẻ mới tập viết cũng bắt chước mấy ông già này, suốt ngày google thông tin và cái gì cũng chửi. Thêm mấy chị biết viết lách chút cũng chửi để nổi tiếng. Còn comment thì ôi thôi, toàn chửi cho đã, vì ném đá trên mạng thì dễ do không lộ diện. Giải quyết được vấn đề không, rõ ràng là không.
Thì mình thông cảm, chửi là 1 sự bất lực của trí tuệ. Trí tuệ dùng để chứng minh, làm, giải quyết chứ không chửi. Trí tuệ mình có, mình khác. Mình cố gắng thoái khỏi văn hoá xấu xí này
" Mẹ! Mẹ ơi cô dạy
Chửi nhau là không ngoan
Cái miệng nó xinh thế
Chỉ nói điều hay thôi."
Còn mình đọc bài này rồi mà vẫn tham gia cộng đồng chửi ấy, thì coi bức hình minh hoạ. 2 chị mặc váy chửi nhau, vì mất gà hay mất chó gì đó. Sau luỹ tre làng, mấy ngàn năm còn quá nhiều cái cũ.


Ai cũng biết đám đông bị truyền thông dắt mũi, nhưng không ai chịu nhận mình nằm trong đám đông. Bạn biết đám đông bị truyền thông dắt mũi như thế nào không? Rất đơn giản, truyền thông đánh vào cảm xúc, chứ không phải lý trí, lý lẽ. Loại cảm xúc gây được phản ứng mạnh mẽ nhất đó chính là giận dữ. Đám đông càng phản ứng mạnh mẽ thì truyền thông càng thành công. Nó cũng chính là loại cảm xúc sẽ được chia sẻ, lan truyền mạnh nhất. Đó chính là lý do vì sao bạn thấy tin tức cướp giết hiếp hàng ngày trên các tờ báo, đó là lý do vì sao chúng có sức dắt mũi mạnh hơn nhiều các tin tức người tốt việc tốt hay thậm chí hơn cả những thông tin vui nhộn hài hước. Truyền thông thừa sức hiểu được điểm yếu tâm lý này của đám đông. Đây cũng chính là nguyên nhân đằng sau đa số những gì viral chúng ta thấy trên mạng, vd như vụ Hoàng Sa Trường Sa, vụ trẻ em đánh nhau bể đầu, Kenny Sang, Nah, Bà Tưng. Đa số những người share thông tin bà tưng không phải là để khen bộ ngực của em ấy, mà là để chửi :)) khi em ấy động chạm vào thứ đạo đức nửa mùa có nguồn gốc từ văn hóa của đám đông.
Tặng cho mọi người một đoạn quote nổi tiếng của Terence McKenna--avatar hiện tại của mình--nhớ trong đầu viết ra luôn chứ không copy n paste, "Văn hóa không phải là bạn của chúng ta. Chúng ta phải dừng lại việc tiêu thụ văn hóa. Chúng ta phải kiến tạo ra văn hóa. Đừng xem tv, đừng đọc báo, nghe radio... vì khi đó tâm trí của bạn đang bị làm cho suy kiệt bởi những tên kĩ sư văn hóa đang muốn biến bạn trở thành những tên ngốc nửa mùa tiêu thụ hết mọi rác rưởi được sản xuất ra từ xương máu của một thế giới đang chết. Thế giới đó ở đâu vậy?"

từ internet


(Cái này viết tặng các mẹ! Nghiêm cấm các cháu à nhầm các em 9x vào đọc, nếu đã lỡ đọc yêu cầu giữ nguyên xưng hô ANH!)
Thưa các mẹ, Tết này tôi 39 tuổi Tây rồi các mẹ ạ, trước khi viết bài này, tôi rất đắn đo vì có cô nhà văn Chốt Hạ nào đó đã viết 1 bài tương tự về đàn bà rồi thì phải, nhưng người ta là phụ nữ viết cho phụ nữ - cho các mẹ, tôi viết về đàn ông – nhưng vẫn dành cho các mẹ (các bố tôi đéo quan tâm), vả lại con số nó khác nhau đúng không nào?
Tuổi 40 ở đàn ông khác lắm các mẹ ạ, ở phụ nữ thế nào tôi không biết chứ ở đàn ông tâm sinh lý nó thay đổi rõ cmn rệt luôn. Nói thế nào cho các mẹ hiểu được bây giờ nhỉ, thế này đi, trước hết:
Đàn ông tuổi 40 có TRÍ TƯỞNG TƯỢNG vô cùng PHONG PHÚ. Tôi chưa thấy 1 nghiên cứu khoa học nào về đề tài này nhưng xét theo các mối quan hệ tương hỗ, tôi thẩy đây là 1 hiện tượng Xã hội học vô cùng lý thú. Ví dụ thế này, tôi có thằng bạn đồng niên, cũng là Kts, buổi sáng đầu giờ làm việc, bọn tôi hay ngồi quán chè chén dưới chân văn phòng bàn luận về gái, mà nói thẳng với các mẹ là về TÌNH DỤC, thằng bạn tôi bảo:
- Đéo hiểu sao, sang tuổi 40 tao lại KHỎE RA mới bcm chứ, ngày nào 2 vợ chồng cũng làm 1 cái mới ngủ ngon được, hôm nào chẳng may vợ nó THAY DẦU là y như rằng bứt rứt khó chịu đéo thể ngủ được?
Tôi nghe nó nói mà KINH, nể nó lắm, MK, tôi coi nó là THÁNH chứ đéo phải người, thần tượng nó ghê gớm. Tháng sau tôi vô tình gặp con vợ nó, tôi hỏi: “Em nuôi nó bằng CÁM đéo gì mà nó bảo ngày nào 2 vợ chồng cũng chiến đấu thế?”. Con vợ nó bảo: “Em không biết anh thế nào chứ lão chồng em dạo này có cái TRÍ TƯỞNG TƯỢNG phong phú vãi đái ra! Cả tháng nay ông ấy bảo bị anh sút bóng vào BỆ HẠ, đang phải DƯỠNG THƯƠNG đấy!” Mà các mẹ ạ, thằng bạn tôi chưa bao giờ nó ra sân bóng chứ chưa nói đến đá bóng, quả là phong phú thật!
Đàn ông tuổi 40 có TRÍ NHỚ cực kỳ TỐT! Thật đấy các mẹ ạ, đàn ông tuổi này có thể nhớ chính xác tất cả các sự kiện xảy ra trong QUÁ KHỨ. Tôi chắc cmn chắn luôn với các mẹ, đơn giản vì trong tất cả các câu chuyện mà chúng tôi kể cho GÁI công ty nghe bao giờ cũng bắt đầu bằng từ “NGÀY XƯA”. Nào là NGÀY XƯA anh đẹp trai lắm, đéo béo như bây giờ đâu? Ngày xưa anh học giỏi nhất cmn TỈNH luôn, đéo ngu như giờ đâu! Ngày xưa anh cưa gái 10 phút là chúng nó ĐỔ vật xuống sàn nhà, đéo phải mang vật chất ra câu đâu! Ngày xưa anh hát hay, đàn giỏi, đá bóng cừ… nhưng giờ QUÊN cmn hết rồi, Ngày xưa anh xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước, đéo yếu như giờ đâu…Ngày xưa anh…MK, có nhiều thằng dùng từ NGÀY XƯA nhiều quá thành cmn TẬT, đéo sửa được nữa. Tôi có thằng bạn, nó uống rượu với ông ngoại bên nhà vợ, ông lão gần trăm tuổi từng trải qua 2 cuộc kháng chiến, huân huy chương đầy ngực mà thằng cháu rể nó nói với ông thế này: “…Ông KHÔNG BIẾT chứ NGÀY XƯA cháu đi bộ đội vất vả cơ cực lắm, chứ đâu như bọn trẻ bây giờ …Ông không nhớ chứ NGÀY XƯA thời bao cấp khó khăn đói kém lắm…Ngày xưa, hồi mới giải phóng cháu đi mẫu giáo khổ sở vô cùng…” Rồi cứ 1 câu lại ÔNG KHÔNG BIẾT CHỨ…, 1 câu lại NGÀY XƯA CHÁU… khiến ông cụ tuổi gần đất xa trời giận sùi cả bọt mép, giằn mạnh chén rượu xuống đất, ông nói: Xưa xưa cái MẢ CỤ MÀY à!
Đàn ông tuổi 40 rất TỐT BỤNG! Đấy là tôi nói về cả nghĩa đen và nghĩ bóng các mẹ ạ, đa số đàn ông ở độ tuổi ấy đéo bao giờ nhìn thấy 2 bàn chân mình nếu đứng nghiêm, tôi thề đéo sai, cúi xuống chỉ toàn nhìn thấy BỤNG là BỤNG. MK, thậm chí có thằng đéo bao giờ gặp được BỆ HẠ của mình, cứ phải luồn tay xuống lần mò rồi tưởng tượng, có hôm vô tình SOI GƯƠNG nhìn thấy THẰNG CU nhỏ nhắn đứng nấp sau 2 ông anh ĐÙI thì khóc nấc lên từng hồi, lâu ngày mới được gặp nhau, XÚC ĐỘNG đéo tả được! Đấy là mới nói về hình thể, về tính cách thì đương nhiên là bắt buộc phải TỐT BỤNG rồi, đơn giản lắm các mẹ ạ, BÉO như lợn thế thì đánh nhau được với ai, CHẠY cũng đéo thể nhanh được, TRỐN cũng đéo đủ chỗ mà núp … thế mà ra Xã hội không TỐT BỤNG trong hành xử và lối sống thì chúng nó đập chết QUẠT CHẢ ngay, có phải không các mẹ?
Đàn ông tuổi 40 ai cũng giỏi BÌNH THIÊN HẠ! Đúng thế đấy các mẹ ạ, nam hán tử đại trượng phu là phải Tề gia - Trị quốc - Bình thiên hạ. Tề gia thì đương nhiên rồi, ở tuổi ấy không có GIA ĐÌNH vợ con thì chỉ có thằng GAY thôi, Trị quốc thì ngày xưa thôi chứ bây giờ chắc không đến lượt mình vì đã có Đảng và Nhà nước lo, cuối cùng chỉ còn mỗi BÌNH thiên hạ! Quá dễ, từ hồi có Facebook càng dễ hơn, hễ THIÊN HẠ xảy ra cái gì là mình BÌNH cmnl; ruồi trong chai C2 à? Bình ngay: Đả đảo bọn Doanh nghiệp giết ruồi dã man! Chém lợn à? Bình ngay: Độc ác như IS, ai lại cho cả MÁU vào tiết canh! Bóng đá Sea Game thua à? Bình ngay: Đá thế mà đòi đi WC à, thay cmn hết cổ động viên đi! Tất nhiên thỉnh thoảng ĐEN cũng bị THIÊN HẠ nó BÌNH ngược lại. Tôi có thằng bạn, nó chơi với 1 nữ văn sỹ, một hôm nữ văn sỹ nông nhàn rỗi việc chụp mấy cái ảnh “mổng hơ” rồi đăng trên Fb, thằng bạn tôi với mấy thằng nữa nhảy vào tập trung Bình cái chỗ “thiên hạ” của nữ văn sỹ. MK, nữ văn sỹ điên ruột đăng đàn vác cả THIÊN HẠ hất hết ngược lại mặt thằng bạn tôi, MK, thơm thơm là, mà thôi, đó là tai nạn nghề nghiệp, no table!
Đàn ông tuổi 40 là phải biết đánh golf và ai cũng phải biết tên. Cái này là mốt của bọn tôi đấy các mẹ ạ, nó thời trang đến nỗi đi đâu người ta cũng hỏi nhau: Đánh sân nào thế? Handicap của mày bao nhiêu? Hôm qua thằng nào sập hầm?... MK, tôi đau hết cả đầu vì hễ ngồi caffe là các bố đem golf với góp ra thảo luận, cứ y như cả thế giới chỉ có mỗi cái môn đó là thể thao đẳng cấp còn các môn khác đều là bình dân. Thằng bạn tôi là TGĐ công ty tư nhân, nó tên Năng, nick là Nổ - mới chuyển từ Tennis sang golf được 2 năm, nó bảo với tôi: “Tôi đánh có 2 năm mà giờ thằng nào nghe đến tên tôi là vãi đái, ông lên sân X cứ nói tên tôi là thằng góp- phơ này cũng biết!” Tôi tin nó, gặp thằng góp-phơ khác tôi khoe ngay: “Thằng bạn tao là Năng Nổ, cũng đánh sân X, mày biết nó không?” Ngay tắp lự, thằng kia nó quát tôi ngay: “Làm đéo có tên thằng đấy, sân đó chỉ có TÊN TAO là ai cũng biết, mày không tin cứ hỏi Bình “Đà” sân X!”. Tôi lại tin, MK, ngu thế chứ, rồi tôi lại hỏi 1 thằng góp-phơ thổ tả khác, nó lại chửi tôi: Làm cặc có thằng nào tên đó, chỉ có TAO là đỉnh của đỉnh ở sân X, mày không tin cứ nói tên tao ra: Nguyên “Tử”!…” Ôi cái mả mẹ chúng mày chứ, hóa ra đánh golf là đéo thằng nào BIẾT TÊN thằng nào, nó chỉ biết mỗi TÊN NÓ thôi các mẹ ạ!
Đàn ông tuổi 40 phát cuồng về TIỀN BẠC, MỐI QUAN HỆ XH và khả năng SINH LÝ. Các mẹ ạ, khi các mẹ nghe 1 nhóm 40 nói chuyện, phải căng tai 1 chút vì họ luôn thì thầm trông như bọn buôn bạc giả, giọng thì khàn y như Michael Corleone trong phim Bố già, nhưng đéo phải do tuổi tác đâu, do bệnh TRĨ cả đấy. Đầu tiên là họ nói về các hợp đồng, kiểu như thế này: “Tôi vừa ký cái hợp đồng bắt ruồi ở nhà máy nước ngọt gần 300 tỷ!”. Hay gọi điện thoại: “A lô! Cái gì, không được đâu, công trình dưới ngàn tỷ anh không nhận em ạ!”. Hoặc điều hành công ty: “A lô, tôi Năng Nổ TGĐ đây, trong két còn bao nhiêu? Hả, có hơn 500 tỷ thôi à, được rồi, cầm 499 tỷ đưa cho chị X nhé, tiền ít thì đừng bắt chị ấy ký nhận!”. Vãi cả đái luôn, tôi ngồi 1 lúc mà cảm giác như đang sống ở Phố Wall. Hay về các mối quan hệ XH, chúng tôi hay nói thế này: “Tối qua tao qua thăm bác Z ở Bộ CT, sang năm chính sách sẽ thay đổi, sang tuần tao phải khởi công ngay cái dự án 500 ha ngay không thì căng!”. Hoặc thân thiết hơn: “Cái gì, anh M ốm à, chiều qua tao với anh ấy còn khoác vai nhau ở sân golf X có thấy mệt mỏi đéo gì đâu!”. Hay như con cháu trong gia đình: “hic…hic…hic…vậy là bố anh T đi rồi, khổ thân, ông cụ coi tao như con, có ĂN cái gì NGON cũng gọi điện thoại bảo: Bố ăn xong rồi, chúng mày đến mà dọn đi! Vậy mà…hic…hic…hic..”. À, còn nữa, tý quên về SINH LÝ, đa số đàn ông tuổi 40 chúng tôi thường sử dụng ĐẠO HÀM để nói về số lần quan hệ trong ngày do đó các mẹ cố gắng sử dụng TÍCH PHÂN để chia lại nhé, ví dụ thế này: “ Hồi còn quan hệ với em Y có đêm tao làm 9 phát? Tao thề luôn, mày không tin cứ hỏi nó!” Đừng hỏi mất công, cứ TÍCH cmn PHÂN lại là ra… 3 lần, nhưng thật ra chỉ có 1 lần, 2 lần còn lại là do mệt quá lăn ra NGỦ và MƠ làm nốt, ĐCM!
Đàn ông tuổi 40 biến tất cả các môn thể thao thành thể dục dưỡng sinh. Cái này là do quan niệm sống thôi các mẹ ạ, nhiều thằng ở tuổi ấy nó còn lẫn cmn giữa thể thao và thể dục, có thằng nó còn tưởng ĐÁNH CỜ là thể thao vận động và ĐÁNH RĂNG là thể dục cơ! Nói đâu xa, ngay bản thân tôi ngày xưa tuần 7 ngày 7 trận bóng đá vậy mà giờ 2 trận cũng không kham nổi. Di chuyển thì như quay chậm, va chạm thì toàn ngã, đã nửa hiệp đã vãi cmn cứt ra sân rồi van lạy đồng đội xin ra nghỉ. Về kỹ thuật cá nhân thì khỏi phải nói, bọn trẻ nó bảo tôi vẫn NGON: Chú đá 2 chân như 1 luôn, chân phải chú đá như chân trái, chân trái chú đá như con cặc. Nhìn chú đá cứ như ông nội cháu tập DƯỠNG SINH! Nhục đéo tả được! Vì thế khi chúng tôi bảo đi THỂ THAO, đừng tin, Dưỡng sinh thôi!
Đàn ông tuổi 40 đa cảm và thương người. Cái này thì chắc chắn là do tuổi tác các mẹ ạ, đàn ông tuổi này đa cảm lắm, có thằng khi nhắc đến mẹ là nó gào lên nức nở vì NHỚ, khi nhắc đến gái thì mắt nó long lanh cứ y như được gặp Bác Hồ, ấy vậy mà nhắc đến VỢ 1 cái là mặt nó biến sắc, mắt nó vằn lên những tia máu, nhòa đi, chỉ toàn lòng trắng trông y như Đồ Chiểu nhìn thấy giặc Pháp…MK, ĐA CẢM đến thế là cùng! Đàn ông tuổi 40 vô cùng THƯƠNG NGƯỜI các mẹ ạ, họ đồng cảm với nối đau của nhân loại. Tôi có thằng bạn, đi hát karaoke ngồi với bất cứ con bé TIẾP VIÊN nào là ngay lập tức nó tỷ tê tâm sự rồi KHUYÊN con bé đó bỏ nghề đi làm THỢ MAY, MK, rồi khuyên con của nó chưa đủ nó lại khuyên tiếp con của thằng bên cạnh, rồi bên cạnh nữa. TSB thằng đó nó khuyên nhiều đến nỗi chúng tôi phải chửi: Đạp con mèo, mày không còn cái nghề nào khác à, MK, mày làm bội thực nghề thợ may ở HN rồi đấy, sao không khuyên làm đầu, trang điểm đi? Các mẹ biết nó bảo sao không: Thợ may hay… lấy được chồng làm … GIÁO VIÊN! Ôi cái cha tổ cái thằng này, lo NGHỀ NGHIỆP chưa đủ, nó còn lo cho người ta cả CHỒNG CON! Quá thương người các mẹ nhỉ? Mà các bạn nam Giáo viên cẩn thận khi lấy vợ là Thợ may đấy nhé! Toàn thằng bạn tôi KHUYÊN cả đấy!
Đàn ông tuổi 40 KHÔNG BAO GIỜ NGOẠI TÌNH, nếu có ngoại tình đó là ngoại tình do KHÁCH QUAN. Các mẹ ạ, ở tuổi 40 đàn ông có nhiều ưu điểm mà PHỤ NỮ thích, nào là trí nhớ tốt này, trí tưởng tượng phong phú này, tốt bụng này, đa cảm thương người này, có tiền bạc, có quan hệ XH này,… Đấy, thế thì đương nhiên là hấp dẫn rồi! Nhưng các mẹ phải hiểu thế này, đàn ông 40 chúng tôi rất tôn trọng gia đình, chúng tôi kiên quyết không ngoại tình, chúng tôi làm nhiều cách để tránh xa cám dỗ, thậm chí chúng tôi còn phải trốn tránh phụ nữ nếu thấy cần thiết. Các mẹ cứ nghĩ thế này, trong cuộc sống rất phức tạp, mình trốn càng trốn họ càng truy tìm, vì vậy chúng tôi không trốn nữa mà cứ khi nào họ tiến vào là chúng tôi ĐẨY họ ra xa. Ví dụ có 1 em tiến tới chúng tôi lấy TAY PHẢI đẩy ra, nhưng lại có 1 em khác chúng tôi lấy TAY TRÁI đẩy ra, nhưng MK lại 1 e nữa thế là chúng tôi phải NGỒI XUỐNG rồi lấy CHÂN PHẢI đẩy ra, ôi cha mẹ ơi, lại 1 em nữa nên chúng tôi phải lấy CHÂN TRÁI đẩy ra. Giờ thì cả 2 chân 2 tay đều sử dụng nên chúng tôi phải NẰM, ôi chúa ơi, lại 1 em nữa tiến đến…Vậy theo các mẹ chúng tôi phải ĐẨY bằng gì??? Cái gì? Cái mẹ cầm tinh con HÀ MÃ kia nói to lên? Chân nào??? Chân GIỮA à!!! Đấy, thế sao còn bảo đấy là NGOẠI TÌNH, chúng tôi đang ĐẨY RA cơ mà??? Ơ kìa???? Sao các mẹ không nghĩ nó THOANG THOÁNG 1 chút nhỉ!
Tóm lại, thưa các mẹ, đàn ông tuổi 15 mơ ước thành đàn ông tuổi 20, đàn ông tuổi 20 mơ ước được trở thành đàn ông tuổi 30, đàn ông tuổi 30 mơ ước được trở thành đàn ông tuổi 40 và đàn ông tuổi 40 lại mơ ước được đặt chân lên cỗ máy THỜI GIAN để quay lại TUỔI 30 với toàn bộ TÀI SẢN của mình! Vậy đấy!
Giờ thì các mẹ hiểu cả rồi chứ?

Chuyện ở Trung Đông
Các quốc gia ở Trung Đông hầu hết nằm trên những giếng dầu khổng lồ. Cứ thế, ra sau nhà múc dầu lên bán.
Nhưng gần đây, thế hệ con em của các nhà giàu Ả Rập sau khi du học Tây Tàu về, nhận thấy sự giàu có do tài nguyên thiên nhiên mang lại không vững bền được. Vì tài nguyên sẽ cạn kiệt, những quốc gia phồn vinh nhất lại là những quốc gia ít tài nguyên thiên nhiên nhất, tài nguyên con người mới là quan trọng. Những cái đầu kiệt xuất, giỏi giang sẽ giúp quốc gia phát triển bền vững. Không có dòng máu của ai, của dân tộc nào là đẳng cấp cả, tất cả đều do đào tạo mà nên. Một đứa trẻ mồ côi trong trại mồ côi ở Việt Nam cũng có thể trở thành 1 bộ trưởng ở Đức. Cũng không có người dở, chỉ có người lười học tập và lười lao động và biến thành người dở.
Nói là làm, họ đầu tư con người kinh khủng, điển hình như Ả Rập Sau-di, quốc gia luôn dẫn đầu về lượng sinh viên du học tại Mỹ và châu Âu. Đặc trưng của nhóm này là sau khi học xong, họ về nước chứ không ở lại, mở cơ ngơi làm ăn, chủ yếu các ngành nghề không liên quan đến dầu khí. Nên họ học không vì bằng cấp, mà học để biết cách làm. Dubai hay nhiều thành phố khác trở thành các trung điểm cho du lịch, tài chính, thể thao, hậu cần, vận tải…vì họ biết TIỀN ĐẺ RA TIỀN. Các doanh nhân ở đây biến lợi thế nằm giữa lục địa Á-Phi-Âu của vùng trung đông và cứ thế hốt bạc của Âu, Á, Phi, có nhiêu tiền đem qua cho họ hết.
Các sân bay ở Dubai, Doha…không ngừng mở rộng quy mô, làm cơ sở cho 3 hãng hàng không lớn nhất ở Trung Đông, đều được xếp hạng 5 sao, là Emirates, Qatar và Etihad. Mỗi hãng có mấy trăm chiếc máy bay tân tiến hiện đại, họ tổ chức đi thu gom khách hầu hết mọi thành phố lớn ở châu Á, từ Phnom Pênh đến Mumbai, Tokyo, Thượng Hải….rồi chở về trung điểm. Từ trung điểm đó, họ túa đi mọi thành phố lớn ở châu Âu và châu Phi. Các sân bay ở đây hoạt động 24/24 và các chuyến bay nối tiếp nhộn nhịp vô cùng, các xe buýt chở đầy khách từ cửa này đến cửa kia trong sân bay, băng qua những con đường đầy cát của sa mạc, thậm chí từ terminal này đến terminal kia phải đi tàu điện. Ví dụ như sân bay Dubai, có tới 70 triệu hành khách 1 năm, và nối tuyến trực tiếp với 270 thành phố trên thế giới, có 90,000 nhân viên phục vụ tại sân bay trực tiếp, nửa triệu việc làm gián tiếp. Hàng năm, sân bay này thu về 27 tỷ đô la, bằng GDP một quốc gia nhỏ.
Điều đặc biệt là công nhân viên ở các sân bay phần lớn là người nước ngoài. Họ tự tìm đến để làm việc (search “apply job in Dubai/Doha airport”). Còn trên các chuyến bay, tiếp viên đủ thành phần quốc tịch, phi công cũng vậy, chỉ có máy bay, sân bay, tiền lãi…là của các ông chủ Ả Rập. Vì họ đào tạo dân họ với thói quen “cho việc” tức quản lý và kiếm tiền, còn nhân lực thuê mướn hết. Ấn Độ, Srilanka, Thái Lan, Philippines, Indonesia…là những nơi cung cấp nhân lực nhiều nhất cho họ.
Họ có văn phòng tuyển nhân lực ở các nước. Ở Ấn, họ tuyển ở Mumbai, Chennai và New Delhi. Ở Trung Quốc, họ đặt VP ở Thâm Quyến, Thượng Hải, Bắc Kinh. Ở Đông Nam Á, họ đặt văn phòng tuyển người ở Singapore và Kuala Lumpur. Các bạn trẻ phải tự nộp hồ sơ và sang đó phỏng vấn, ngày nào cũng có tuyển. Các bạn trẻ mới ra trường ở Đông Nam Á rất thích công việc tiếp viên hàng không hay nhân viên mặt đất ở sân bay trung chuyển, thường làm 2-3 năm để kiếm ít tiền trước khi về nước làm ăn.
Ngoài ra, nếu làm tiếp viên HK, còn có cơ hội du lịch miễn phí. Vì một đoàn tiếp viên bay đường dài, ví dụ đến Milan Ý, sẽ nghỉ ngơi vài ngày. Toàn ở khách sạn 5 sao. Ở Tp HCM, đoàn tiếp viên hay ở khách sạn Movenpick, đứa nào đứa nấy vô khách sạn đẹp như tiên nữ ngọc đồng, sáng lóa cả góc trời.
Chúc các bạn trẻ tự tin làm việc và trở thành công dân toàn cầu. Làm việc ở Trung Đông, giá cả sức lao động là công bằng cho mọi quốc tịch. Họ cũng không quan tâm bằng cấp, high school là đủ, miễn tiếng Anh giao tiếp tốt. Nhưng phải thể dục thể thao để khỏe mạnh, chịu đựng được cường độ làm việc với “con nhà người ta”. Con nhà người ta bây giờ là Mary, Zhu Xiao Bin, Sasaki, Peter, Mohamed, Naidu…nên mình phải cao lớn, khỏe mạnh, đẹp đẽ ngang hàng với họ. Dẹp thói quen dặt dẹo với ipad laptop mà đầu tư cho thể lực và trí lực đi, để phân công lao động quốc tế. Lương khởi điểm của sinh viên tốt nghiệp không phải 4-5 triệu nữa mà là 2000-3000 USD.
Mình làm ở đó, lương bổng cao nên về quê hương Cà Mau xài tiền như nước nhé, gián tiếp làm cho quê nhà giàu có hơn. Ví dụ 1 con cua Cà Mau, dân địa phương ăn 20,000 đồng còn lật qua lật lại chê óp chê nhỏ, mình phá giá liền, mua con cua đó giá 200 ngàn đồng trong sự ngỡ ngàng của thực khách bản địa. Người thì nước hoa sực nức, ăn vận sang trọng, mở miệng nói tiếng Anh lơ lớ, người ta đang hâm mộ nên mình phải chảnh lên. Giả bộ rút ví ra boa luôn chị bán cua 100 ngàn, nói chụy ơi hấp bia Corona giùm em nghen chị, làm chị ấy lúng túng chơi, dưới quê có ai biết bia Corona là bia gì.
Nói giỡn chứ các bạn trẻ lo đầu tư vào tài sản của mình đi. Chuẩn quốc tế hết đi. Chỉ có 4 loại tài sản là vốn sống, nhân cách, thể lực và trí lực. Còn lại là phương tiện hết. Bằng cấp chỉ là miếng giấy chứng nhận trong một thời gian nào đó có vượt qua 1 kỳ sát hạch. Biệt thự chung cư cũng chỉ là phương tiện trú ngụ (giống cái hang đá ngày xưa), siêu xe (xe hơi xe máy cũng như xe ngựa cách đây mấy trăm năm) hay tiền bạc (đô la vàng bạc cũng chỉ là phương tiện trao đổi hàng hóa, giống vỏ sò cách đây 2000 năm). Đừng nhầm mà đầu tư cho phương tiện, giống cách đây 2000 năm, nhiều người ngây ngô đầu tư xây dựng hang đá thiệt đẹp, xe ngựa thiệt to, vỏ sò thiệt nhiều…rồi lúc đó khoe khoang này nọ, nói để dành cho con cháu, giờ có dùng nữa đâu? Nên giờ mình đầu tư biệt thự, tiền bạc, xe cộ…2000 năm nữa tụi nhỏ nó cười mình chết. Ông tổ để lại một nhân cách lấp lánh, một trí tuệ lung linh vẫn tuyệt vời hơn 1 đống vỏ sò lòe loẹt.
Học học học. Làm làm làm. Kỷ luật kỷ luật kỷ luật…!!!

Thứ Hai, 9 tháng 3, 2015


GoDaddy hiện đang là nhà cung cấp tên miền lớn nhất trên thế giới. Giao diện quản lý domain ở đây khá dễ dùng, tuy nhiên do là tiếng anh nên có thể nhiều bạn sẽ cảm thấy khá khó để bắt đầu.
Tuy nhiên, nếu bạn đã quen với giao diện của GoDaddy mà chuyển sang sử dụng control panel của các nhà cung cấp khác như NamecheapDomain.com hay Namesilo thì chắc chắn sẽ phải khóc thét lên rằng: Sao mà xấu thế???
Quả thực, GoDaddy là một trong số ít những nhà cung cấp mình thấy đầu tư khá nhiều cho phần quản lý, cả domain, hosting và các dịch vụ khác nữa. Giao diện hiện tại mang style Flat Design rất nổi hồi năm ngoái.

Nội dung chính của bài hướng dẫn:

  1. Thay đổi Nameserver cho domain
  2. Trỏ IP cho domain
  3. Gia hạn domain
  4. Đăng ký ẩn thông tin domain
  5. Thay đổi thông tin chủ sở hữu domain
Trước đây mình đã viết một số bài viết liên quan như: hướng dẫn transfer domain khỏi GoDaddyhướng dẫn transfer domain về GoDaddyhướng dẫn chuyển domain giữa các tài khoản GoDaddy nên sẽ không đề cập trong bài viết này.
Trước khi bắt đầu, các bạn cần truy cập vào trang chủ GoDaddy, login và vào trang quản lý domain. Lưu ý một số thao tác cũng có thể thực hiện ở trang My Account.
Trang quản lý domain sẽ liệt kê tất cả các domain bạn đang sử dụng tại GoDaddy, bao gồm domain đã đăng ký hoặc domain sử dụng với hosting.
Trang quan ly domain

1. Thay đổi Nameserver cho domain

Để thay đổi Nameserver cho domain, các bạn hãy vào domain tương ứng.
Trong trang Domain Settings hiện ra, bạn sẽ thấy thông tin DNS hiện tại ở phần Nameservers. Nameservers mặc định của GoDaddy có dạng NSxx.DOMAINCONTROL.COM, nếu bạn muốn thay đổi, hãy nhấn vào link Manage bên cạnh.
Domain detail
Cửa sổ Nameserver Settings sẽ xuất hiện, ở đây chúng ta có 2 lựa chọn là Standard và Custom. Trong trường hợp bạn đang sử dụng Nameserver ngoài và muốn chuyển về GoDaddy, hãy chọn option Standard. Còn ngược lại, nếu bạn muốn sử dụng Nameserver ngoài hãy chọn Custom.
Nameserver Settings
Ở đây ví dụ mình chọn Custom. Sau đó sẽ nhấn vào link Enter custom nameservers và nhập vào Nameserver mới rồi nhấn OK
Add Nameserver
Cuối cùng nhấn Save để lưu lại.
Đợi khoảng vài giây, thông tin Nameserver mới sẽ được cập nhật cho domain.

2. Trỏ IP cho domain

Để trỏ IP cho domain, bạn cần phải sử dụng Nameserver ở GoDaddy như phần 1 mình đã nói.
Trong trang quản lý domain, hãy nhấn vào tab DNS Zone File bên cạnh tab Settings.
DNS Zone File
GoDaddy cho phép bạn thêm các Record bao gồm:
  1. A (Host)
  2. AAAA (IPv6 Host)
  3. CName (Alias)
  4. MX (Mail Exchanger)
  5. TXT (Text)
  6. SRV (Service)
  7. NS (Nameserver)
Để thay đổi giá trị, hãy nhấn vào link Edit Record trong cột Actions, nếu muốn thêm 1 giá trị, hãy nhấn vào link Add Record.
Cuối cùng nhấn Save Changes để lưu lại thay đổi.

 3. Gia hạn domain

Để gia hạn domain, trong trang liệt kê domain, hãy nhấn vào link ngày hết hạn trong cột Expires.
Cửa sổ Renew Domains sẽ xuất hiện:
Renew Domains
Bạn hãy chọn quãng thời gian sẽ gia hạn tên miền trong ô Renewal Length (thường là 1 năm) rồi nhấn Next và Finish.
Cuối cùng bạn sẽ đến trang Shopping Cart và tiến hành thanh toán như khi mua mới tên miền ở GoDaddy. Luôn luôn nhớ tìm coupon của GoDaddy trước khi thanh toán vì GoDaddy có rất nhiều coupon giảm giá.
Lưu ý khi đăng ký domain, GoDaddy mặc định sẽ tự động gia hạn, các bạn nên bỏ cái này đi tránh mất tiền oan. Để thực hiện bạn hãy tắt ô Auto-Renew trong cửa số Renew Domains.

4. Đăng ký ẩn thông tin domain

Trong trường hợp bạn muốn ẩn thông tin người đăng ký domain, hãy di chuyển chuột vào cột Privacy rồi nhấn vào link Add mới xuất hiện bên cạnh domain.
Tiếp theo nhấn nút Add bên cạnh Private Registration
Dang ky an thong tin
Trong cửa sổ Select your Domains By Proxy® account (Private Registration account) mới hiện ra, bạn sẽ phải lựa chọn tài khoản Domains By Proxy muốn sử dụng. Ở đây mình có 3 Option:
  1. Do đã từng đăng ký tài khoản Domains By Proxy (Private Registration) nên mình có option 1.
  2. Nếu chưa có tài khoản Domains By Proxy hoặc chưa từng đăng ký dịch vụ ẩn thông tin Whois ở GoDaddy, hãy chọn lựa chọn 2 và làm theo hướng dẫn.
  3. Nếu đã có tài khoản Domains By Proxy, hãy chọn option 3.
Lua chon tai khoan Domains By Proxy
Cuối cùng nhấn Checkout để tiến hành thanh toán.
Lưu ý:
  • Tài khoản Domains By Proxy khác với tài khoản của GoDaddy, nếu bạn quên có thể sử dụng chức năng For got password của Domains By Proxy.
  • Chi phí dịch vụ ẩn thông tin sẽ tính từ hiện tại cho đến khi domain hết hạn. Sau đó nếu muốn tiếp tục dùng hãy gia hạn, còn không bạn có thể tắt chức năng Private Registration.

5.  Thay đổi thông tin chủ sở hữu domain

Để thay đổi thông tin chủ sở hữu domain, trong trang quản lý domain, các bạn hãy nhấn vào tab Contacts bên cạnh tab DNS Zone File. Thông tin hiện tại sẽ hiện ra.
Thong tin nguoi dang ky domainNếu muốn thay đổi, bạn hãy nhấn vào link Edit tương ứng hoặc nhấn Edit All Contacts để thay đổi một loạt.
Lưu ý: GoDaddy giới hạn transfer 60 ngày nếu bạn thay đổi thông tin Registrant Contact hoặc thay đổi thông tin First/Last Name Registrant Contact.
Bên trên là toàn bộ các thao tác căn bản khi sử dụng domain ở GoDaddy, hi vọng với bài viết này các bạn sẽ quản lý domain dễ dàng hơn.